"Thiếu Bạch, tối nay em làm cơm, anh có về nhà không ạ?"
Khuôn mặt người con gái bỗng chốc trở nên trầm mặc, hít một hơi thật sâu, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ câu trả lời từ đầu dây phía bên kia. Bàn tay Lê Thanh Tuyết siết chặt lấy chiếc điện thoại nhìn chằm chằm những món ăn được bày biện trên bàn, tâm trạng ngày một phức tạp hơn nhiều.
Liệu anh có vì cô mà trở về một lần?
Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lạnh lùng đáp, thanh âm lãnh đạm, dường như chẳng mấy quan tâm đến tâm trạng của Lê Thanh Tuyết: "Hôm nay tôi bận việc ở công ty, em ăn trước đi. Thời gian gần đây có khả năng tôi không trở về đâu, nên đừng mất thời gian làm gì cho mệt."
"Nhưng mà…" Lê Thanh Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, bên tai người con gái đã vang lên âm thanh tút tút tút dài vô tận.
Hôm nay là sinh nhật em mà!
Anh chẳng thể bớt ít phút được sao?
Nỗi u buồn dấy lên trong cặp mắt long lanh, to tròn kia, màn sương mỏng ngày càng rõ nét. Hương thơm từ thức ăn trên bàn lan tỏa khắp căn phòng sáng rực ánh đèn, toát lên sự trang trọng của một nhà quyền quý. Tuy vậy, Lê Thanh Tuyết càng cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, sắc mặt cô nhợt nhạt đến mức chả sót lấy cắt máu nào. Lê Thanh Tuyết mím chặt môi, bản thân cô hiện giờ như thể đang rơi vãi khoảng không vô tận, bóng tối đang dần nuốt chửng lấy người con gái nhưng chẳng có cách nào thoát ra được.
Dù biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-the-than-chong-cu-anh-khong-xung/279157/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.