Con rắn đang siết chặt Đỗ Lan Hương từ từ nới lỏng thân mình sau đó rời hẳn khỏi người cô, Đỗ Lan Hương cảm thấy không khí đã trở lại cô liền hít thở vài hơi, lúc này cái đầu con rắn lại cọ cọ vào mặt cô như muốn được yêu chiều. Đỗ Lan Hương cũng thuận thế đưa tay ra xoa đầu nó nói khẽ: “Ngoan lắm, đến lúc mi về ổ ngủ rồi.” Con rắn như nghe hiểu tiếng cô, cái đầu gật gù mấy cái rồi trườn mình rời đi. Đỗ Lan Hương cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất vỗ vỗ ngực, cũng may kiếp trước bà nội cô là người chuyên đuổi rắn, cô học được một vài thần chú đuổi rắn từ bà nên hôm nay mới thoát một mạng. Nói đến thần chú đuổi rắn phải nói về quê nội cô trước. Quê nội cô nằm ở một vùng núi sâu, nơi đó thường xuyên có rắn lớn rắn nhỏ xuất hiện, rắn nhỏ đến thì người dân dùng theo cách thông thường đuổi nó như tỏi, xả, hùng hoàng nhưng rắn lớn thì lại không hữu dụng. Bà nội cô kể thuở xưa ở sâu trong rừng có một ông lão biết rất nhiều loại thần chú, trong một lần bà lạc đường liền bắt gặp ông ta, vì sắp chết lại không có ai truyền thụ các loại thần chú nên ông ta đã truyền hết các loại thần chú cho bà, từ đấy bà thành người đuổi rắn có tiếng trong làng, mỗi lần rắn lớn đến dân làng thường kêu bà đi ra niệm thần chú. Ban đầu cô không tin vào điều này, thế kỷ 21 chứ có phải thời cổ xưa đâu mà thần với chả chú, thế nhưng ở với bà một thời gian tận mắt nhìn thấy bà niệm chú đuổi rắn cô mới tin tưởng vào việc, lại thấy cái này có ích cô đã cầu bà dạy cho mình một chút, cũng thành công đuổi được mấy con rắn lớn. Có điều thời gian cô ở làng đó không nhiều, chủ yếu sống trên thành phố, mà thành phố ngay cả rắn nhỏ cũng khó gặp chứ đừng nói là rắn lớn nên cũng không có đất dụng võ, vô thức quên đi mấy câu thần chú này. Lúc nãy trong lúc nguy cấp dường như bà nội phù hộ cho cô khiến đầu cô chợt lóe lên mấy câu thần chú, cô mới thử thực hành, nào ngờ thành công đuổi được nó đi. “Sao có thể như thế, con rắn vậy mà không nuốt cô ta.” Chu Thượng đang mong chờ cảnh Đỗ Lan Hương bị rắn nuốt nào ngờ con rắn cứ thế rời đi làm ông ta không tránh được kinh ngạc thất thố. Vú Hoa vốn dĩ quay mặt đi nghe ông ta nói vậy liền quay đầu lại nhìn xuống, phát hiện Đỗ Lan Hương không việc gì bà có chút thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Con, con rắn đâu rồi?” “Đi rồi.” Chu Thượng không để ý trả lời. Vú Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nhìn sang Chu Thượng, thấy ông ta phớt lờ bà cũng không hỏi tiếp nữa. Mà trong phòng điều khiến Tống Thần Vũ cũng vuốt cằm khó hiểu, làm sao người phụ nữ kia có thể khiến con rắn bỏ đi? Chuyện này có chút kỳ lạ. Bên dưới Đỗ Lan Hương dưỡng sức xong liền ngồi thẳng dậy, cô nhìn căn biệt thự tối tăm trước mặt, sắc mặt cũng u ám như nó, tiếp theo cô chi tay vào nó hét to: “Tống Thần Vũ, anh muốn chơi tôi chơi đến cùng với anh, còn chiêu gì nữa anh mang ra hết đi, tôi tiếp hết.” Hét xong cô cảm thấy vô cùng thoải mái, bây giờ có cái gì đến nữa cô cũng không sợ hãi nữa rồi, cô từ cõi chết trở về mấy lần còn sợ nữa thì quá là kém cỏi rồi. “Khá lắm, Trịnh Lan Hương.” Tống Thần Vũ vô cùng hứng thú, mặc kệ là hổ, chim hay rắn cũng không khiến người phụ nữ trùng bước, không thể không nói mặc dù anh căm hận cô ta nhưng cũng thưởng thức cô ta. Có điều tiếp theo đây anh xem trò chơi tiếp theo cô ta có đỡ nổi không. Tống Thần Vũ nở một nụ cười không nhìn ra ý vị, lại điều chỉnh bảng điều khiến một chút. Vườn hoa phía dưới phút chốc xoay chuyển mà Đỗ Lan Hương cũng quay cuồng theo, cô muốn đứng vững cũng không được thế nhưng vẫn giữ cho mình không bị té, cô mở to mắt nhìn tràng diện trước mặt, vườn hoa dần dần biến mất thay vào đó là bốn bức tường dần dần xuất hiện bao vây Đỗ Lan Hương. Không lâu sau cô bị nhốt trong một không gian khép kín, như một con chim bị nhốt trong lồng. Tinh thần cảnh giác của cô dâng cao, hiện tại cô đã biết vườn hoa này đang có người điều khiển, mà người điều khiển đó không ai khác chính là Tống Thần Vũ, anh ta đang muốn dày vò cô đây mà. Không phải chỉ bỏ trốn thôi sao, lại còn bỏ trốn bất thành, anh ta có cần phải độc ác vậy không? Đỗ Lan Hương tức đến nghiến răng lại nghe một giọng nói truyền đến: “Cô chỉ còn một tiếng nữa, nếu cô có thể ra khỏi bốn bức tường này coi như trò chơi kết thúc, tôi sẽ thả cô rời đi.” “Hừ, anh nói thật sao?” Đỗ Lan Hương nghe thấy giọng nói của Tống Thần Vũ lại càng ghét cay ghét đắng, anh ta dễ gì mà cho cô thoát, bốn bức tường kín mít làm gì có lối ra? Tống Thần Vũ không trả lời, đột nhiên không gian chuyển động bốn bức tường dần dần được hạ thấp ngang ngửa đầu cô. Đỗ Lan Hương nhìn biến động này trong lòng chỉ có nghi hoặc không chút vui mừng, độ cao này đối với cô mà nói không là gì, cô chỉ cần nhảy lên một cái là có thể vượt qua bức tường kia nhưng liệu có dễ dàng như vậy? Cô đứng đó một hồi lâu lại không có chuyện gì xảy ra, do dự, chần chừ một hồi cô mới thử nhảy lên bức tường trước mặt. Vừa đứng lên bờ tường cô nhìn thấy trước mặt mình là năm người đàn ông đang cầm súng chĩa vào mình, nếu như cô dám nhảy xuống bọn họ cũng dám bắn. Năm khẩu súng bạc dưới ánh trăng quả thật chói lóa, cô còn nghe thấy thanh âm lạch cạch của năm khẩu súng. Đỗ Lan Hương đứng trên bức tường không làm gì cả chỉ nở một nụ cười nhẹ, rồi nhìn về các hướng còn lại, bên phải có năm cung thủ đang giương cung, bên trái có năm con chó Pit Bull, một giống chó vừa hung dữ vừa hiếu chiến, sau cùng phía sau cô lại là một đầm lầy, dưới đó có một con cá sấu đang bơi qua bơi lại. Đỗ Lan Hương phút chốc cảm thấy cái chết cũng không còn đáng sợ nữa, chỉ là cách thức chết như nào mà thôi, bốn hướng đều hung hiểm như nhau nhưng cách chết lại khác nhau. Cô nên để năm viên đạn bắn chết, để cá sấu ăn thịt, để đàn chó xâu xé hay để vạn tiễn xuyên tim đây? Chọn cái nào cũng thật không dễ dàng. Đỗ Lan Hương lại nhìn lên bầu trời ngàn sao, trên đó thật lung linh làm sao còn có một ánh trăng mờ đang bị mây che khuất. Đỗ Lan Hương thầm nghĩ, có phải sắp tới đây cô cũng giống như ánh trăng kia không? Tình cảnh thay đổi, Tống Thần Vũ lại muốn xem cô sẽ chọn thế nào, người phụ nữ này có bản lĩnh tránh thoát những cái bẫy anh đặt ra cho cô không? Trước sự chờ mong xem kịch của những người trên căn biệt thự Đỗ Lan Hương lại đột nhiên ngồi trên bức tường nhìn ngắm bầu trời đêm. Cũng gần sáng đến nơi rồi, còn đấu đá cái gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe thôi, mặc kệ sự đời. Thế nhưng cuộc đời không cho cô nghỉ ngơi quá năm giây, Tống Thần Vũ thấy cô không tiếp tục trò chơi nữa anh lại ra một hiệu lệnh: “Cách năm centi, bắn.” Một trong năm người cầm súng không chần chừ bóp cò, viên đạn cứ thế bay thẳng tới bức tường cách Đỗ Lan Hương năm centi làm cô giật mình xém té, viên đạn kia phải nói ngay sát dưới chân cô. Đỗ Lan Hương bây giờ mới ý thức được một chuyện, cô không có cách nào nghỉ ngơi, Tống Thần Vũ đây là đang ép cô phải đối diện với một trong bốn thứ hung hiểm kia. Cô nhắm mắt lại muốn đưa ra một lựa chọn cho bản thân, chó hay cá sấu gì cô đều không muốn đánh nhau với động vật nữa, chỉ còn súng và mũi tên, cô phải trọn một trong hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]