Bà nghe vậy thở dài một tiếng: “Haix, thiếu gia… Cậu đừng làm chết người đấy, cô ta dù không tốt đẹp gì nhưng mạng người cũng không thể đùa được.”
Bên trong hoàn toàn không có tiếng nói nào, cũng không biết Tống Thần Vũ có nghe lời bà không, Vú Hoa đứng thêm một lát mới rời đi.
Nói là nghỉ ngơi nhưng bà không cách nào nghỉ được lại một lần nữa trở lại sân thượng.
Bên dưới Đỗ Lan Hương vừa xử xong con chim chưa kịp thở lại nghe thấy tiếng sột soạt ngay bên cạnh, cô nâng cao cảnh giác đưa mắt nhìn sang.
Cây cỏ rung lắc mãnh liệt, ngay cả mặt đất dưới chân cô cũng chấn động, Đỗ Lan Hương loạng choạng xém chút té.
Cô giữ vững mình thì lại nhìn thấy một cái đầu cùng hai con mắt màu đỏ dần dần hiện ra, Đỗ Lan Hương theo bản năng lùi lại phía sau, vẫn chưa biết là vật gì nhưng cô có cảm giác vật này chẳng có gì tốt đẹp.
“Sè sè….” Dần dần thân hình của nó cũng hoàn toàn hiện ra, một lần nữa Đỗ Lan Hương phải trợn mắt nhìn nó.
Đây, đây là một con rắn, hơn nữa còn là con rắn không nhỏ, cô không biết phải miêu tả thế nào nhưng nhìn sơ qua nó phải dài đến mấy mét, cái miệng mở ra nhìn thấy rõ cả răng nanh to lớn.
Đỗ Lan Hương âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lúc này đây trái tim đập thật nhanh, cô không sợ rắn nhưng rắn khổng lồ thì khác, nó chỉ cần mở miệng ra thôi là có thể nuốt trọn cô vào bụng rồi, mà rắn thì cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834856/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.