Hạ Tử Ngôn vừa tỉnh dậy liền vệ sinh cá nhân đi xuống lầu . Vừa bước xuống , hai bóng lưng đập vào mắt , đôi chân như bị ai kéo lại , bước đi thật nặng nề .
" Anh "
Cổ họng như có gì ấy nghẹn lại , giọng nói lạc đi chính cô cũng không phát hiện .
Phó Tử Hiên đứng lên , đôi mắt vô hồn chỉ biết nhìn về phía trước , giơ hai cánh tay ra , mỉm cười :" Mừng em về nhà . "
Hạ Tử Ngôn đi tới ôm chặt anh , nước mắt vô thức tuôn rơi , không ngừng không ngừng rơi . Trái tim thật đau , thật đau ...
Cái ôm này từng rất quen thuộc đối với cô ...
Nhưng ... giờ lại cảm thấy lạnh lẽo và bi thương .
Mặc cho nước mắt rơi , anh không thấy đường phải chăng rất đau khổ và mệt mỏi ?
Phó Tử Hiên , em đã từng tưởng , khi em trở về thấy anh sống không tốt thì em sẽ cảm thấy vui mừng , vì bên cạnh anh không có em .
Bây giờ , em không biết anh có vui vẻ hay không nhưng trái tim em lại rất đau ...
Đau vì anh ...
Phó Tử Hiên buông cô ra , bàn tay dịu dàng xoa đầu cô :" Em cao rồi phải không ? "
Cô cầm lấy tay anh :" Em đâu còn là cô bé năm xưa nhưng vẫn chưa biết gương mặt có thay đổi không . Lần sau em trở về anh phải nói em biết , em thay đổi chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968470/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.