Chúc Cương vừa nói xong thì lập tức cúp điện thoại. 
Bàn tay nắm điện thoại của Lý Lan run rẩy. 
Sau đó, cả người run lên, hoảng loạn liên tục lẩm bẩm: “Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề, không thể nào, chắc chắn không thể nào.” 
“Tôi xem thử.” Một bạn học đứng bên cạnh cướp lấy điện thoại của Lý Lan, cũng cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân mà Lý Lan cướp đi, sau đó nghiêm túc đối chiếu hai số điện thoại vừa gọi đi. 
Người bên cạnh cô ta cũng thò cổ vào, cùng kiểm tra. 
“Giống hệt nhau, số điện thoại Tô Nhược Hân gọi đi cũng chính là số Lý Lan gọi.” 
“Hay là, chúng ta gọi lại cho người này một lần nữa, như vậy cũng không có ý kiến bất đồng nữa.” Không cần Tô Nhược Hân nói, đã có người nghĩ đến cách xác thực mọi thứ. 
“Cái này được đó, nhưng dùng điện thoại của ai bây giờ? Ban nãy, anh ta hung dữ với Lý Lan như vậy.” Người này nói xong thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cô ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng nhìn tôi, không thể dùng điện thoại của tôi được.” 
“Cũng không thể dùng của tôi được.” 
Thấy người nào người nấy cũng coi Chúc Cương là hung thần ác ma, Tô Nhược Hân cười trừ, lắc đầu, nói với nữ sinh: “Cứ dùng điện thoại của cậu gọi đi, sau đó tôi bảo đảm anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Nếu anh ta dám hung dữ với cậu, tôi sẽ dạy dỗ lại.” 
“Thật sự có thể như vậy ư?” Nữ sinh vẫn hơi nơm nớp lo sợ, cô ta nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358831/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.