Tô Nhược Hân yên lặng đứng đợi ở đó, giống như mọi chuyện của người xung quanh không liên quan gì đến cô, cô bình tĩnh, ung dung. 
May mà ngay sau đó, Lý Lan đã bỏ điện thoại xuống, bộ dạng đắc ý nói: “Tôi đã có được số điện thoại của Chúc Cương rồi, Tô Nhược Hân, cô mau gọi đi.” 
“Được, để tôi gọi.” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại của mình lên. 
Lý Lan ngơ ngác: “Không phải cô muốn số điện thoại của Chúc Cương từ tôi ư?” 
“Tôi có số của Chúc Cương, vì sao phải hỏi cô?” Đây không phải là hành động dư thừa hay sao? 
“Được, thế cô gọi đi. Bây giờ cô hãy bảo Chúc Cương chứng minh trong sạch cho cô.” 
Tô Nhược Hân liếc nhìn Lý Lan, chắc cô nữ sinh này vẫn chưa biết cô đã giải quyết xong mọi chuyện từ lâu rồi. 
Sau đó, nhìn sang những người khác, lúc này mới phản ứng trở lại. Chẳng lẽ chuyện cô vô tội nhưng bị bắt vẫn chưa được truyền ra hay sao? 
Không ai biết cô đã tìm thấy bã thuốc, cũng chứng minh mình vô tội rồi ư? 
Nhưng những thứ này, sau này cô mới có thể đi điều tra được. 
Bây giờ cô phải gọi điện cho Chúc Cương trước. 
Cô còn phải lên lớp tự học buổi tối, không muốn lãng phí thời gian với loại người như Lý Lan làm gì cả. 
Vốn chỉ muốn nói mấy câu với Dương Mỹ Lan trước khi vào tiết tự học buổi tối, bây giờ xem ra đã không được nữa. 
Lớp tự học sắp bắt đầu rồi. 
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân lập tức gọi điện thoại cho Chúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358830/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.