Cảm giác khi môi chạm môi rất lạnh.
Mềm giống như thạch rau câu vậy.
Những hình ảnh rõ ràng sắc nét chợt lóe lên trong đầu hệt như bị điện giật.
Cảnh này giống y như đêm qua.
Mềm mại!
Nhẹ nhàng!
Hòa cùng với hơi thở nam tính quyến rũ.
Tô Nhược Hân lúc này mới có phản ứng trở lại.
Đêm qua, chắc chắn không phải là một giấc mơ.
Đêm qua, chính người đàn ông này đã áp sát cơ thể với cô.
Vậy mà cho tới trước khi chuyện này xảy ra một lần nữa, cô lại vẫn ngu ngốc nghĩ rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô nhớ lại đoạn tin nhắn trước kia của Phương Tấn, anh ta nói với cô rằng Hạ Thiên Tường đã tỉnh rồi, những lời anh ta nói khi đó là sự thật, nhưng cô cứ một mực không chịu tin.
Tô Nhược Hân trợn to mắt: "Hạ Thiên Tường, anh đã tỉnh lại từ lâu rồi phải không? Anh lừa tôi."
Lúc này, dù cho não của cô có phản ứng chậm đến mức nào thì cũng có thể hiểu ra hết mọi chuyện.
Chỉ là cô vẫn đang suy nghĩ vì sao anh có thể tỉnh lại.
Đột nhiên, một thông tin hiện lên trong đầu cô.
Miếng ngọc bội có hình 卍 và vết bớt.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu, hóa ra không chỉ có phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch mới có thể cứu được Hạ Thiên Tường, mà còn có cả miếng ngọc bội của anh và vết bớt của cô. Một khi miếng ngọc bội và vết bớt chạm vào nhau thì các chức năng trong cơ thể của anh sẽ được phục hồi.
Trời ạ, sao trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358751/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.