“Có thể không lo lắng sao, những ngày này, nếu không phải có Tô Nhược Hân, con bây giờ đã thành một cái xác nhão rồi.” Lục Diễm Chi lần nữa đi thang máy đi xuống không thèm nghĩ ngợi mà mở miệng nói. 
Câu nói này vừa dứt, Hạ Thiên Tường lại cầm cái thìa nhỏ mới để xuống lên, múc một thìa cháo bỏ vào miệng, cô nói chỉ có thể ăn cháo thì anh chỉ ăn cháo. 
“Thiên Tường, mau để mẹ xem, con khỏi hẳn rồi có phải không?” Lục Diễm Chi vui mừng kéo cánh tay của Hạ Thiên Tường. 
“Shhh…” Hạ Thiên Tường trực tiếp rên khẽ một tiếng. 
Lục Diễm Chi sững người trong giây lát, lúc này mới nhớ ra cánh tay này của Hạ Thiên Tường bị thương, nhưng vừa rồi thằng con mình rõ ràng là dùng cánh tay này kéo Tô Nhược Hân lên, tới mức ngay cả bà cũng quên mất chuyện bị thương. 
“Còn đau sao? Có cần mẹ gọi bác sĩ không?” 
“Tô Nhược Hân ở đây.” Anh hờ hững nói, tiếp tục ăn cháo. 
Lục Diễm Chi đã vui mừng tới mức không ăn nổi nữa, phấn khích ngồi lại vị trí của mình nhìn Hạ Thiên Tường ăn cháo. 
Tướng ăn của anh lúc ăn cháo rất nho nhã, đẹp tới mức không giống như đang ăn cháo, mà giống như đang vẽ một bức tranh biết động, khiến người ta chỉ cần dừng mắt ở trên người anh thì không thể rời đi. 
“Anh, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, tối hôm qua, nhà chúng ta rất náo nhiệt, người của đại phòng và nhị phòng muốn lấy vị trí tổng giám đốc của anh, bây giờ anh tỉnh rồi thì bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358748/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.