Chương trước
Chương sau
Nhìn xuôi theo cái bóng đó, không biết từ khi nào, thân hình thẳng tắp như đấng thần linh của Hạ Thiên Tường đã đứng ở trước mặt cô, vừa đưa tay thì cô có thể chạm vào cơ thể của anh, khoảng cách như tối qua bọn họ ngủ cùng trên một chiếc giường.
Nhưng thấy đôi mắt cuối cùng cũng mở ra của anh, Tô Nhược Hân đã hoảng: “Tôi… tôi không quen biết anh.” Xin anh đừng nhìn tôi như vậy.
Đây là phản ứng trong lòng hoàn toàn bình thường mà trong đầu Tô Nhược Hân luôn gửi đi.
Người đàn ông này, khi ngủ anh đẹp trai giống như một bức tranh, một vẻ đẹp hoàn toàn vô hại.
Nhưng lúc này, anh ở trước mặt cô, cho dù là có hơi gầy, nhưng cũng chỉ còn lại từ hình dung hormone biết đi, rất đàn ông.
Rất đàn ông khiến cô chỉ nhìn vào mắt của anh cũng sẽ tim đập nhanh.
Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều cô gái si mê đối với anh như vậy.
Anh lúc tỉnh, quả thật có vốn liếng này.
“Cô chắc chắn?” Khi ba chữ này được nói ra, ánh mắt của Hạ Thiên Tường từ lạnh lẽo chuyển sáng dịu dàng, hoàn toàn khác với người đàn ông đuổi người ra ngoài kia.
“Mẹ, anh xuống dưới tầng rồi, chúng ta mau đi xuống.” Hai mẹ con đi thang máy ra khỏi thang máy mới phát hiện Hạ Thiên Tường đã đi từ cầu thang đi xuống.
Đôi mày kiếm tuyệt đẹp của Hạ Thiên Tường hơi nhíu lại, giống như có hơi chê ồn ào, cũng không đợi câu trả lời của Tô Nhược Hân, bàn tay to lớn đã nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Nhược Hân.
Nhỏ nhắn, vừa hay nằm gọn ở trong lòng bàn tay của anh.
Sau đó, kéo cô đi.
“Tôi… tôi đói.” Tô Nhược Hân giằng ra, không ngờ vậy mà không giằng ra được.
Cô có hơi mơ hồ, rõ ràng một người mới tỉnh lại, sao có thể có sức lớn hơn cô chứ.
Chuyện này không thể nào.
Tuyệt đối không thể.
Như này trái với lẽ thường.
Khi cô cho rằng kháng nghị giãy dụa của cô có thể vô hiệu với người đàn ông này, không ngờ Hạ Thiên Tường đột nhiên dừng bước, sau đó kéo cô quay lại trước bàn ăn, trực tiếp ấn cô xuống: “Ăn.”
Tô Nhược Hân mím môi, rất không chịu nổi bộ dạng tiếc chữ như vàng này của anh: “Hạ Thiên Tường, anh nói nhiều thêm một chữ tôi đâu có thu tiền của anh, có thể nói thêm vài chữ không.”
Âm thanh rõ ràng từ tính êm tai, dễ nghe tới mức hận không thể khiến người ta mang thai, một lần chỉ nói một hai chữ có phải có hơi lãng phí giọng nói hay này của anh không.
“Được… thôi.” Giống như nói xong một chữ ‘được’ lại cảm thấy ít chữ quá, anh rất nghe lời lại thêm một chữ ‘thôi’.
Tô Nhược Hân trợn ngược mắt, như này cũng không nhiều đi đâu cả, gắp một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng, sau đó múc một bát cháo đẩy tới trước vị trí trống ở bên cạnh Lục Diễm Chi ở đối diện: “Anh vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn loại đồ ăn lỏng như cháo, ăn chút đi.”
“Được… thôi.” Hạ Thiên Tường ngập ngừng ở sau chữ ‘được’ lại cố thêm một chữ ‘thôi’, sau đó vòng qua bàn ăn.
Khi Tô Nhược Hân tưởng anh sẽ ngồi xuống ăn, anh lại bê bát cháo mà cô mới đẩy qua đó xoay người đi về phía cô, sau đó, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh cô.
Thân hình cao lớn lập tức bao trùm lấy với Tô Nhược Hân, khiến cô có chút không tự nhiên.
“Chúng ta đâu quen biết, anh nên cùng ăn với mẹ và em gái của anh, khi anh hôn mê bất tỉnh, bọn họ rất lo lắng cho anh.”
“Cô thì sao?”
Tô Nhược Hân nhíu mày.
Thấy cô nhíu mày không nói, Hạ Thiên Tường chỉ đành nói: “Cô không lo lắng sao?”
Tô Nhược Hân tính thử, đây là một câu anh nói nhiều chữ nhất với cô rồi: “Không lo lắng.”
Cô có gì phải lo lắng chứ. Cô sớm đã biết anh có thể tỉnh lại, có điều thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Bát cháo đặt nhẹ xuống, còn cả chiếc thìa nhỏ mới cầm lên, Hạ Thiên Tường không ăn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.