Chương trước
Chương sau
Chương 1359

Hạ Thiên Hương không ngờ là sau khi mình vào còn chưa kịp nói gì, Lục Diễm Chi đã chủ động giải vây cho Tô Nhược Hân: “Mẹ, có phải mẹ bị Tô Nhược Hân bỏ bùa rồi không? Sao mẹ lại bênh vực chị ta chứ? Còn nữa, mẹ có bệnh gì mà cần chị ta khám chứ?”

“Thiên Hương, lời mẹ nói con cũng không nghe nữa phải không? Con đang nghỉ ngờ lời của mẹ sao?”

Hạ Thiên Hương bĩu môi: “Con chỉ lo vừa rồi Tô Nhược Hân làm chuyện xấu với mẹ thôi, vậy mẹ nói đi, vừa rồi chị ta ta lắc cái lọ kia là đang khám bệnh cho mẹ sao? Sao con thấy bất thường thế nào ấy.”

“Thiên Hương, trong đầu mẹ có sâu, vừa rồi Tô Nhược Hân dùng cái lọ nhỏ có mùi lạ này để hút con sâu trong đầu mẹ ra.”

“Mẹ, mẹ… mẹ nói gì? Vừa rồi Tô Nhược Hân lắc chiếc lọ kia là muốn hút con sâu trong đầu mẹ ra sao?” Hạ Thiên Hương như đang nghe phải một chuyện hoang đường, ngoài sức tưởng tượng.

“Đúng vậy, chính mắt mẹ nhìn thấy con sâu kia được hút vào lọ.” Giọng điệu Lục Diễm Chi vô cùng chắc nịch, khuyên Hạ Thiên Hương không được nghi ngờ Tô Nhược Hân.

“Thật sao? Con muốn xem thử rốt cuộc là loại sâu gì.” Nghe Lục Diễm Chi nói đúng là có sâu thật thì Hạ Thiên Hương xông cửa ra ngoài, đuổi theo Tô Nhược Hân đã đến lầu hai sắp vào phòng mình: “Tô Nhược Hân, em phải xem con sâu chị hút ra khỏi đầu mẹ em.”

Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.

Vốn dĩ cô muốn nhân lúc Lục Diễm Chỉ giữ chân Hạ Thiên Hương lại nhanh chóng về phòng mình, kết quả bởi vì sức khỏe yếu nên đi chậm, cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Hương đuổi kịp.

Cô đưa chiếc lọ trong tay lên: “Đây, chính là nó.”

Hạ Thiên Hương đưa tay lên muốn giành lấy, Tô Nhược Hân lại đưa ra sau lưng, yếu ớt nói với Hạ Tam: “Anh ngăn cô ấy lại, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”

Cô thật sự không còn sức lực để đối phó Hạ Thiên Hương nữa, cô mệt rồi, cái mệt này không hề thua kém lúc thôi miên cho Hạ Thiên Hương.

“Vâng.” Hạ Tam đáp lại, bước lên trước ngăn Hạ Thiên Hương lại: “Cô chủ à, đừng làm khó Hạ Tam nữa.

“Chậc, trong mắt các người tôi không không bằng ‘Tô Nhược Hân rồi đúng không?” Hạ Thiên Hương buồn bực, nhưng đối mặt với một bức tường cao lớn trước mặt như Hạ Tam, cô ấy biết căn bản mình không đẩy nổi anh ta, nên chỉ có thể dùng lời nói khích tướng mà thôi.

“Cô chủ, trong mắt tôi cô và cô Tô đều là chủ cả, chỉ là cô Tô vừa khám bệnh cho chủ tịch Lục nên đã tiêu hao hết sức lực và tinh thần rồi, lúc này cô lại muốn làm phiền cô ấy có phải không hợp lý không?”

Tô Nhược Hân không quan tâm Hạ Tam làm sao ngăn cản Hạ Thiên Hương, cô đẩy cửa đi thẳng vào phòng đi tắm.

Đã nửa ngày rồi Hạ Thiên Tường vẫn chưa về, chứng minh anh vẫn chưa tìm được vật chứa bằng thủy tỉnh trong suốt.

Lúc cô xúi giục Hạ Thiên Tường đi thì cô đã biết rất khó tìm được.

Bởi vì lúc trước cô vào siêu thị của khu Z đã để ý qua, cô không hề phát hiện vật chứa bằng thủy tinh trong suốt ở đây.

Nên trừ khi Hạ Thiên Tường đào ba tấc đất để tìm, nếu không rất khó tìm được.

Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền được.

Chủ yếu là ở đây thiếu hụt loại thủy tinh đó.

Nên cho dù có tiền cũng vô dụng, rất khó mua được.

Cơ thể đầy mồ hôi, cực kì nhớp nháp, đến nỗi ngay cả cô cũng ghét bỏ mình.

Cũng chính vào lúc này cô lại nhớ Hạ Thiên Tường.

Nếu như có anh ở đây tuyệt đối sẽ không để người đang bệnh như cô đi tắm nước lạnh đâu.

Công việc người đàn ông đó thích nhất chính là tắm cho cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.