"Không đâu, đều là vật liệu tốt nhất, kiểm tra Formaldehyde không thành vấn đề mới đưa tới." Dì quản lí kí túc xá cũng tán thành sửa sang ký túc xá, chứ kí túc xá quá cũ rồi.
Tô Nhược Hân gật đầu, lập tức cảm thấy những vật liệu sửa sang này chắc chắn rất mắc.
Nhưng mắc hay không không liên quan tới cô.
Tô Nhược Hân đắc ý trở lại ký túc xá.
Hơi luyến tiếc, không muốn cởi quần áo mới trên người ra, chỉ có cuối tuần có thể mặc chút, bình thường từ thứ hai tới thứ sáu, tối chủ nhật đều phải mặc đồng phục trường.
Còn có, mấy năm nay, bởi vì trong nhà cô là nhỏ nhất, ba mẹ chưa từng mua quần áo mới cho cô, quần áo cô mặc đều là đồ của Tô Kim Như, Tô Thanh Hà mặc chật hoặc là đã cũ.
Đây là bộ quần áo mới đầu tiên kể từ khi cô có thể nhớ được.
Nhớ lại là Lục Diễm Chi mua cho của cô, ấn tượng xấu của Tô Nhược Hân về Lục Diễm Chi cũng thay đổi chút.
Lần sau gặp, nhất định phải nói Lục Diễm Chi trừ tiền quần áo vào lương của cô.
Cô không lấy không đồ của nhà họ Hạ.
Cả buổi sáng, trong lúc ôn bài Tô Nhược Hân thường nhớ tới Hạ Thiên Tường, cô không ở cạnh anh, không biết tình trạng của anh ra sao rồi, tốt hơn hay tệ hơn.
Sắp tới giờ tự học buổi tối, những người trong ký túc xá đã trở lại.
Dương Mỹ Lan vô tới ký túc xá liền bổ nhào về phía Tô Nhược Hân: “Nghe nói chị cậu đón cậu tới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/277447/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.