CHƯƠNG 361
Đây là cảm giác bị vật dụng sắc nhọn đâm vào.
“Hạ Thiên Tường…” Trong sự nhốn nháo, trong tiếng ồn ào, trong cơn đau đớn, cô khẽ gọi tên anh.
Cô không biết Hạ Thiên Tường có nghe thấy không.
Nhưng lúc này, trong tiềm thức, cô biết rằng ngoài anh ra, sẽ chẳng ai tới cứu cô hết.
Hạ Thiên Tường nhất định phải đến cứu cô.
Bởi vì cô đau.
“Nhược Hân, tôi ở đây.” Khi cô tưởng mình sắp chết thì một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó người ấy bế cô nhanh chóng lướt qua hết người này đến người khác.
Tô Nhược Hân được bế đi qua bóng tối, đến khi ra khỏi cầu thang phòng học, đi về phía ánh sáng rực rỡ, cô mới khó nhọc mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, tôi đau.”
Cô muốn anh ôm cô vì cảm giác khi anh ôm cô rất ấm áp.
Ít nhất thì sẽ không quá lạnh nữa.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô muốn ngủ.
Không muốn mở mắt ra nữa.
Cô cũng chẳng còn sức để mở mắt.
Gió thổi nhẹ, nhưng cô không thể cảm nhận được hơi ấm của gió.
Tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tường bế cô chạy vọt vào xe cấp cứu.
Dường như cô nghe thấy anh vẫn luôn nói gì đó bên tai mình.
Từng tiếng từng tiếng ‘Nhược Hân’, anh đang gọi cô.
Dần dần cô không còn nghe thấy nữa.
Nếu trên đời có chuyện gì mà cô hối tiếc.
Cô chỉ tiếc rằng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/2334240/chuong-360.html