CHƯƠNG 1890
“Vậy là tốt rồi!” Linh như đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô bé đi tới bên cạnh Đường Minh Hạo rồi ngồi xuống: “Chỗ của tôi không có quần áo cho cậu, ngày mai tôi dẫn cậu đi ra ngoài mua quần áo.”
Lúc này Đường Minh Hạo mới để ý thấy quần áo trên người mình vô cùng xộc xệch, trông chật vật không chịu nổi. Nhưng Linh cứ như không hề hay biết, ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề cố ý kéo giãn khoảng cách.
“Người tên Lạc…” Vì động tác của Linh mà Đường Minh Hạo cũng thả lỏng hơn. Nghĩ đến Lạc lúc vừa rồi, cậu vẫn luôn cảm thấy không bình thường.
“Người mà trước khi tôi tới không phải là Lạc, mà là Triều, anh trai của Lạc. Sau khi tôi đi, người tỉnh lại mới là Lạc.” Cô bé ôm chân, gác đầu lên đầu gối nhìn Đường Minh Hạo. Quả nhiên, trông đẹp thật đấy, chẳng trách cậu lại bị Lạc để mắt tới. Nếu hôm nay cô bé không tự mình tới đây thì e rằng bây giờ cậu đã là một cái xác rồi, thật sự rất đáng tiếc.
“Cái gì?” Đường Minh Hạo cảm thấy não mình không đủ dùng luôn rồi. Cái gì mà trước là Triều, sao lại là Lạc, chẳng phải hai người là một sao? Cho dù có là tinh thần phân liệt thì cũng là cùng một người cơ mà!
Đường Minh Hạo cảm thấy sợ hãi vô cùng. Rốt cuộc cái đảo Xích Lê này là nơi như thế nào vậy chứ!
Linh là một cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng khi nói chuyện có thể thấy cô bé không hề bình thường một chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867805/chuong-1890.html