CHƯƠNG 1889
Vừa rồi cậu chỉ cố chịu đựng thôi, bây giờ chân mềm nhũn, không theo kịp bước chân của cô bé trước mặt.
Cô bé đứng khựng tại chỗ, đợi Đường Minh Hạo đi tới. Đường Minh Hạo véo mạnh mình một cái rồi đi theo cô bé. Cô bé đưa tay ra, Đường Minh Hạo do dự nắm lấy tay cô bé. Lúc này cậu như lấy lại được sức lực, còn sống là còn hy vọng.
Gió đêm không ngừng thổi, chuông và mặt dây chuyền trên người cô bé va chạm vào nhau liên tục. Lần đầu tiên Đường Minh Hạo cảm thấy âm thanh ồn ào này lại khiến cậu cảm thấy thật an toàn.
“Cậu…” Đường Minh Hạo lấy dũng khí hỏi. Tay cô bé rất mềm, lòng bàn tay ấm áp, ở nơi xa lạ này cô bé đã mang đến cho Đường Minh Hạo hơi ấm trong đêm lạnh.
“Đừng nói gì cả.” Giọng nói của cô bé không còn lãnh đạm như vừa rồi. Lúc cô bé thấp giọng nói chuyện nghe rất mềm mại. Cô bé đi thẳng người như đang đề phòng điều gì đó. Đường Minh Hạo cũng nghe lời không nói nữa. Cậu biết ở đây người cậu có thể dựa vào bây giờ chỉ có cô bé trước mặt.
Khu vực xung quanh tối đen như mực, chỉ có một vài ngôi sao lơ lửng trên bầu trời. Họ đang đi trên một con đường hẹp như bị chặn ở hai bên. Đường Minh Hạo không thể nhìn rõ cảnh tượng. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào con đường dưới chân mình và cô bé trước mặt cậu.
Tầm mắt trở nên rộng lớn hơn, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh sáng. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867804/chuong-1889.html