Đúng vậy, là ảo giác! Tư Đồ Không đột nhiên sực tỉnh.
Giữa hai người quả thực chỉ là ảo giác thôi, không có tình yêu, không thân mật, thậm chí còn có mâu thuẫn.
Anh ta thầm nghĩ, nếu Liễu Ảnh ngoan ngoãn hơn thì tốt biết mấy, anh ta sẽ không đau khổ như vậy.
Chỉ cần Liễu Ảnh sẵn lòng thì anh ta có thể cho cô một thân phận danh chính ngôn thuận.
Bất kể là ai, dù là mẹ anh ta thì cũng không thể ngăn cản.
Nhưng Liễu Ảnh không muốn, như vậy thì giữa họ sẽ không thể có được kết quả gì cả.
Tư Đồ Không chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới biểu cảm trào phúng của Liễu Ảnh, chỉ cảm thấy tay mình bị đẩy ra.
“Anh mơ đi!” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, Tư Đồ Không đã đến cực hạn rồi, chồng ư? Mối quan hệ giữa họ thân thiết đến vậy sao? Một cuộc giao dịch ngầm mà cũng có thể công khai sao?
Tư Đồ Không không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Ảnh.
Không sao, bọn họ còn thời gian.
Một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Liễu Ảnh hiểu ra, anh ta thật lòng với cô, không hề có ý tứ gì khác.
Dù là ai cũng không thể ngăn cản họ.
Liễu Ảnh cũng không tức giận.
Không quan trọng nữa rồi, giữa họ đã không còn bất cứ khả năng gì cả.
Sao phải nổi giận với một người không có tương lai với mình chứ? Trong lòng Liễu Ảnh đã có dự định rời đi, lần này cô đón mẹ đến đây không chỉ để bảo vệ bà, mà còn vì muốn cắt đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867566/chuong-1651.html