Cô lờ đi, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy đối diện cửa hiệu sách có một người quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra là Tư Đồ Không.
Hàn Nhã Thanh vô thức nhíu mày, sao Tư Đồ Không lại ở đây? Hình như không có ai đi theo bên cạnh, lẽ nào… là đi theo Liễu Ảnh?
Hàn Nhã Thanh hỏi Liễu Ảnh: “Hôm nay cậu có gặp Tư Đồ Không không?” Cô nhớ lần trước ở khách sạn, Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh, cô vốn dĩ không để tâm, chỉ cho là trùng hợp thôi, nhưng không ngờ tới đây cũng gặp Tư Đồ Không.
Anh ta không mang theo bất cứ thứ gì, rõ ràng không phải đi công tác, khoảng cách này vừa hay có thể nhìn thấy động tác của Liễu Ảnh, còn không dễ bị phát hiện nữa, không khỏi khiến người ta nghi ngờ về mục đích của anh ta.
Liễu Ảnh sửng sốt, như thể không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ nhắc tới Tư Đồ Không, đôi mắt cô ấy thoáng chốc tối sầm lại: “Có gặp, nhưng mà, tớ nói tớ không muốn gặp anh ta, có chuyện phải làm, anh ta liền đi luôn.”
Liễu Ảnh cười khổ, sao phải vậy chứ? Ý của cô ấy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tư Đồ Không bám riết không tha, khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, không có không gian riêng tư.
Mà mỗi lần anh ta tới đều dồn ép thật lực, lúc đi lại không chút nể nang khiến Liễu Ảnh cảm thấy, dường như trong mắt Tư Đồ Không, đây chỉ là một trò chơi, Từ Đồ Không quyết định mở đầu và kết thúc, còn cô ấy, chỉ là một người nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867564/chuong-1649.html