Lâm Từ chợt nhớ tới bộ trang sức thiết kế theo chủ đề hoa hướng dương trước đây.
Cô ấy dẫn Mặc Thành và Đường Vũ Kỳ đến quầy bên cạnh.
Có thể thấy đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh, lấy hoa hướng dương làm cảm hứng chủ đạo.
Cả bộ gồm dây chuyền, hoa tai, nhẫn, vòng tay và đặc biệt là phụ kiện đeo trán, hầu như không mấy ai thiết kế loại phụ kiện này.
Các thiết kế lấy chủ đề là hoa hướng dương rất phổ biến, nhưng không có nhiều thiết kế rực rỡ như vậy, vừa lộng lẫy vừa khiêm tốn, lại mang phong cách dân tộc.
Mặc Thành nghiêng đầu nhìn Lâm Từ: “Cô thiết kế cái này à?”
Mặt Lâm Từ không biểu lộ cảm xúc, đáp lại: “Không phải.” Cô ấy đi sang bên cạnh, lấy xuống một bộ quần áo mang phong cách dân tộc, đưa cho Đường Vũ Kỳ.
Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn thay ra, màu sắc chủ đạo của bộ đồ này là màu xanh lam, không quá sáng, chiếc váy dài tay không có phụ kiện gì ngoài đám tua rua nhỏ.
Mặc Thành vốn cảm thấy như thế hơi đơn điệu, nhưng khi đeo bộ trang sức hoa hướng dương vào thì cảm giác khác hẳn, cả người đều sáng bừng lên.
Mặc Thành lập tức muốn để Đường Vũ Kỳ mặc bộ đồ này tiếp tục đi dạo khắp phố.
Đường Vũ Kỳ cũng rất thích chiếc váy và bộ trang sức này.
Bộ trang sức rất tinh xảo, có thể mặc trong ngày thường, không cần phải chờ đến những dịp đặc biệt mới được đeo.
“Gói hết chỗ này lại trước đã.” Mặc Thành xách đống quần áo đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867550/chuong-1635.html