Chương trước
Chương sau


Mặc Thành dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi kiểm tra camera giám sát, thấy rõ ràng Đường Bách Khiêm và một người đàn ông nối gót nhau đi ra khỏi một căn phòng, dễ dàng nhận thấy là họ vừa bàn chuyện xong.
Đường Minh Hạo lấy di động ra nhắn một tin cho Hàn Nhã Thanh, sau đó quay sang nói với Mặc Thành: “Được rồi, cháu chỉ muốn xác định đúng là ông ta mà thôi.”
Mặc Thành gật đầu, lại dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rời đi, tiện thể còn dặn lễ tân và quản lý, sau này Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đến thì cứ bố trí phòng cho hai bé, miễn phí toàn bộ.
Đường Minh Hạo đang định từ chối thì Đường Vũ Kỳ đã vui sướng nói cảm ơn! Đường Minh Hạo rất tò mò, sao bỗng nhiên cảm giác Đường Vũ Kỳ thân thiết với Mặc Thành hơn rất nhiều nhỉ? Nhưng cậu cũng không biết nên hỏi thế nào cho phải, đành mặc cho cảm giác quái dị này đeo bám.
Đến bốn giờ chiều, Mặc Thành đưa hai đứa bé đến cửa hàng mình đã nói.
Ba người lái xe qua hai con phố, xa rời phố thị sầm uất, bên trái là một con sông nhỏ, trong vắt, trên sông có vài mái đình nghỉ tạm liền sát với nhau, trong đình có một tốp năm ba khách hàng đang đứng.
Theo cái nhìn của Đường Minh Hạo thì nơi này đúng là rất thích hợp để thư giãn, nhưng cũng không có gì đặc biệt, không đủ hấp dẫn, mọi người không biết đến cũng là bình thường.
Xe đi tiếp về phía trước, đến một con đường vắng vẻ, cửa tiệm nhỏ hầu như không mấy ai biết đến thương hiệu nối nhau san sát.
Giờ thì Đường Minh Hạo có thể mơ hồ hiểu được, tại sao số người đi trên phố có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, dãy ô tô đỗ trước cửa tiệm lại vô cùng hút mắt.
Nào là Lincoln, Jumbo, Ferrrari, Shelby, Bugatti...!Không phải limousine hạng sang thì là xe thể thao phong cách.
Đường Minh Hạo hớn hở quan sát.

Đa số bọn con trai đều rất nhạy cảm với xe ô tô, liếc qua mà hai mắt cậu đã sáng ngời khi thấy chiếc Bugatti phiên bản giới hạn.
Mặc Thành dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rẽ vài ba lượt ở nơi “tiêu điều” này, dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ.
Đường Minh Hạo ngước đầu nhìn, thấy được tên cửa hàng là ‘Moon Stars’.
Cậu không hiểu rõ tên này có ý nghĩa gì, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn vào bên trong.
Cửa tiệm này chia thành hai khu, một bên bày hơn hai mươi bộ quần áo của bé trai, có đủ giày, mũ, kính, thậm chí cả cúc tay áo, thắt lưng, vân vân, cần gì có nấy.
Bên còn lại cũng tương tự, nhưng màu sắc tươi sáng hơn.
Chủ tiệm là một cô gái trông rất hiền lành, bím tóc dài thắt bằng một chiếc nơ xinh xắn buông rũ trước ngực.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, rất đơn giản, không nhận ra được nhãn hiệu nào, nhưng là hàng thuần thủ công, kỹ thuật cắt may hàng đầu, phần eo điểm xuyết một chút làm bật lên khí chất độc đáo.
Mặc Thành rất hài lòng, có chủ tiệm như vậy thì hàng trong tiệm chắc chắn sẽ đặc biệt.
Anh ta cảm thấy cô gái này như một người làm nghệ thuật vậy, trên người mang đậm chất nghệ sĩ.
Mặc Thành cất tiếng chào hỏi, cô gái chỉ nhìn lướt qua anh ta đã không giấu được vẻ giật mình thảng thốt, rồi lại nhìn đến Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ thì càng xuýt xoa tán thưởng, cả ba người trong gia đình này thật sự quá đẹp! Ngắm thôi cũng cảm thấy đã mắt rồi.
“Ba người cứ tự lựa chọn nhé, chọn xong qua thẳng đây thanh toán là được.” Dụ Kiều Trúc bình tĩnh lại, nói với Mặc Thành.
Có thể đến nơi này đều là những người đứng hàng đầu trong các lĩnh vực, cô ta luôn rất yên tâm.
Hơn nữa thế lực của người chống lưng cửa hàng này đủ lớn mạnh, sẽ không có mấy ai đui mù nên Dụ Kiều Trúc cũng rất thoải mái.
Mặc Thành dẫn Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ đi vào, hỏi hai bé con muốn cùng chọn hay chia nhau ra chọn.
Hai đứa quyết định chọn cùng nhau, thế là ba người đi tới bên phải trước.
Vừa vào đến nơi đã bắt gặp một cô gái đeo chiếc kính râm lớn, gần như che khuất cả gương mặt.
Ánh mắt của cô ấy nhanh chóng bị Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ thu hút, nhưng cuối cùng lại dừng trên Đường Vũ Kỳ.
Mặc Thành vô thức kéo hai đứa bé ra sau lưng che chở, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.
Như thể không nhận thấy thái độ chống đối của Mặc Thành, cô gái hỏi: “Các em đến chọn quần áo à?”
Giọng nói cô ấy trong trẻo lạnh lùng, lanh lảnh như tiếng suối chảy, thanh thúy mát mẻ, đến cuối câu còn hơi cao giọng, khiến âm thanh uyển chuyển hơn.
Mặc Thành rất ít khi nghe thấy một giọng nói đặc trưng như vậy, dễ nghe, và độc đáo.
Anh ta bất giác nhìn cô gái kia kĩ hơn.
Đường Vũ Kỳ rất bạo dạn, hơn nữa lại mẫn cảm với ánh nhìn của người khác.
Cô bé nhận ra người trước mặt không có ác ý.
Mặc Thành bĩnh tĩnh lại nhìn đối phương.
Cách ăn mặc của cô gái này nhìn thoáng qua đã thấy đẹp ngỡ ngàng, tóc cuộn sóng to màu trà sữa caramel, váy hoa dài sặc sỡ có tua rua ở chân váy, chiếc đai lưng cùng màu với tóc, phía dưới treo một viên kim cương màu tím, cổ đeo dây chuyền dài, khuyên tai hình lông chim.

Eo thon ngực nở, cao ráo mảnh mai, hoạt bát mà vẫn quyến rũ.
Mặc Thành hiếm thấy ai mặc lòe loẹt như vậy, không khỏi tìm nghiền ngẫm thân phận đối phương.
“Tôi tên Lâm Từ, là bạn của chủ cửa hàng.
Tôi rất thích cô bé này, hay anh để tôi phối đồ giúp bé được không?” Cô gái tự giới thiệu.
Cửa hàng này là chi nhánh của Tổng bộ bên Paris.
Đã lâu cô không về đây nên tới xem xét một chuyến, không ngờ lại có thể gặp được cô bé xinh xắn như vậy.
Cô rất muốn cô bé làm người mẫu cho mình.
Lâm Từ thấy Mặc Thành không phản ứng thì nghĩ thầm, chắc không phải anh ta tưởng mình là kẻ lừa đảo đấy chứ? Nghĩ một lát, Lâm Từ lại nói: “Hôm nay mọi người mua gì cũng giảm giá năm mươi phần trăm nhé!”
Lời nói của Lâm Từ khiến người ta sửng sốt.
Mặc Thành biết cửa hàng này, bất kể khách hàng mua nhiều hay ít cũng sẽ không giảm giá.
Vậy mà cô gái này lên tiếng đòi giảm nửa giá? Anh ta tin luôn!
“Được, vừa hay tôi rất ít khi chọn quần áo cho trẻ con.” Mặc Thành không từ chối.
Lâm Từ lại nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Không ngờ anh làm ba vô trách nhiệm thế đấy!”
“...” Mặc Thành muốn giải thích nhưng lại không đành lòng để hai đứa bé bị hiểu lầm nên chỉ đành cam chịu.
Đường Minh Hạo lườm Mặc Thành, phản bác: “Chúng cháu không phải con chú ấy.
Chú ấy là chú của chúng cháu, dẫn chúng cháu ra ngoài chơi thôi.” Cậu không muốn cho Mặc Thành vớ bở đâu.
Ánh mắt cô gái nhìn Mặc Thành chợt nóng rực thêm vài phần, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi vào, bên phía này đều là trang phục bé gái, Đường Minh Hạo ngồi một bên chờ, Mặc Thành lẽo đẽo đi theo.
Lâm Từ ngắm nghía Đường Vũ Kỳ một lát, lấy vài bộ đồ xuống, hỏi Đường Vũ Kỳ có cần cô giúp thay quần áo không.
Đường Vũ Kỳ từ chối, cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Đầu tiên cô bé thử một chiếc váy không tay màu đỏ thẫm, viền váy là những đóa hoa được thêu tay tinh xảo, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra, nhưng đi dưới ánh mặt trời sẽ phản sáng lấp lánh.
Lâm Từ phối cho cô bé một đôi bốt dài màu trắng, nhìn qua trông rất giống chị đại.
Đường Minh Hạo bị thu hút sự chú ý.
Trước giờ Đường Vũ Kỳ chỉ mặc đồ màu nhạt, trông rất xinh xắn đáng yêu, ít khi ăn mặc rực rỡ như vậy, nhìn sặc sỡ cool ngầu.
Đường Minh Hạo cảm thấy, bây giờ Đường Vũ Kỳ cầm thêm một cái roi da là có thể làm nữ vương được rồi.
Đường Vũ Kỳ lại đi đổi đồ, lúc ra khỏi phòng thay đồ trông như một đóa hoa, mềm mại nõn nà.
Tuy vẫn là váy nhưng bồng bềnh bung xõa, làn váy dài ngắn không đều, phần tay áo được may như búp sen.
Thoạt nhìn, bộ váy này ngoài mềm mại ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng trên lưng có vài thiết kế nho nhỏ, là từng hạt treo tựa như giọt nước, cứ như chuẩn bị nhảy nhót múa lên ngay sau đó.

Lâm Từ lại phối cho bé một đôi giày trắng mũi tròn buộc dây, khiến Đường Vũ Kỳ trông như một công chúa ba lê.
Bộ thứ ba là một chiếc váy dài màu trắng, phong cách công chúa, bên ngoài là áo khoác nhỏ, có một chiếc cài áo màu xanh lá hình con bướm.
Lâm Từ phối cho cô bé một đôi xăng đan hoa.
Mỗi bộ trang phục đều mang phong cách khác nhau, mà Đường Vũ Kỳ lại làm nổi bật phong cách của bộ trang phục đó một xách xuất sắc.
Cô bé tựa như một khối ngọc thô, mặc cho người mài dũa tạo hình.
Sau đó lại thử vài kiểu phong cách khác nhau, từ đồ jean thường ngày đến chân váy.
Mỗi lần Đường Vũ Kỳ mặc xong đi ra, Lâm Từ đều phối thêm giày, mũ, thắt lưng và đủ thứ phụ kiện cho cô bé.
Mặc Thành nhìn lắc tay và vòng cổ bên cạnh, thắc mắc tại sao cô ấy không thêm mấy thứ này.
Lâm Từ chẳng buồn nhìn đã đáp: “Không phải không phù hợp với mấy thứ này, mà là nếu trẻ con không quá thích thì không cần thiết.
Bản thân cô bé đã đủ xinh đẹp rồi.”
Mặc Thành gật đầu, Đường Vũ Kỳ xinh xắn đáng yêu, ăn vận thế nào cũng chỉ có xinh, hoặc xinh hơn nữa.
Không tồn tại cái gì gọi là không hợp.
Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ đi ra, mặc một chiếc sườn xám nhỏ kiểu Trung Hoa màu vàng nhạt, hoa văn bốn mùa đan xen, tà váy chỉ xẻ đến đầu gối, cúc cài là hạt trân châu tròn, đường viền thêu kim tuyến.
Trước đây, Mặc Thành luôn cảm thấy, trẻ con mặc sườn xám sẽ có loại cảm giác như trẻ con mặc đồ người lớn.
nhưng giờ đây, anh ta chỉ cảm thấy chỉ cần xem có hợp hay không thôi.
Bình thường, sườn xám cho người ta cảm giác trưởng thành, nhưng chiếc sườn xám vàng nhạt với thiết kế xuyên thấu lại trung hòa đặc điểm này, mặc lên người Đường Vũ Kỳ không hề có cảm giác mất tự nhiên...!chỉ hơi lớn hơn tuổi một chút xíu.
Dường như Lâm Từ không nhận thấy điều này.
Cô ấy cầm một chiếc vòng cổ dài bằng trân châu đi tới, đeo lên cho Đường Vũ Kỳ.
Cô ấy gật gù, cô bé này mang gương mặt điển hình của con gái phương Đông.
Tuy rằng mặc phong cách nào cũng hợp, nhưng để mà chọn thì kiểu dịu dàng, quý phái như thế này càng hợp hơn!
Lâm Từ chợt nhớ tới bộ trang sức thiết kế theo chủ đề hoa hướng dương trước đây.
Cô ấy dẫn Mặc Thành và Đường Vũ Kỳ đến quầy bên cạnh..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.