“Đúng, là tôi sắp xếp, năm năm trước vào buổi tối trước ngày Hàn Nhã Thanh đính hôn, tôi đã chuốc mê cô ta đưa tới khách sạn.
” Bùi Doanh thừa nhận rất thẳng thắn, cô ta bây giờ cũng sắp chết rồi, còn có gì không dám thừa nhận.
Đôi mắt Bùi Dật Duy nhìn chằm chằm vào Bùi Doanh, ánh mắt đó lạnh lẽo thấu xương, như có thể đông cứng người khác bất cứ lúc nào.
“Nhưng mà, ý định của tôi vốn không phải muốn đưa Hàn Nhã Thanh lên giường cậu ba Dương, tôi vốn là muốn tìm vài người đàn ông đến hủy cô ta, nhưng cuối cùng bị cô ta trốn thoát, sau đó cô ta trốn lên giường cậu ba Dương.
” Bùi Doanh đối diện với đôi mắt Bùi Dật Duy, không bao nhiêu sợ hãi, ngược lại trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Nghĩ tới Bùi Dật Duy vừa tỉnh đã muốn giết cô ta, nghĩ tới hận ý trong mắt anh ta vừa rồi, Bùi Doanh cảm thấy khiến trong lòng anh ta không thoải mái, cô ta lại có thể thoải mái trong lòng.
“Cô quả thực đáng chết.
” Thân thể Bùi Dật Duy rõ ràng cứng ngắc, tay đặt trên cổ Bùi Doanh không ngừng run lên, sau đó lại dùng sức, lần này, anh ta dùng tất cả sức lực của mình, càng không chút lưu tình.
Lần này, anh ta thậm chí không cho Bùi Doanh cơ hội mở miệng, không ngừng dùng sức, cho tới khi Bùi Doanh không nhúc nhích, không còn hơi thở.
Sau khi Bùi Doanh tắt thở, Bùi Dật Duy mới buông lỏng tay, ngồi sang một bên, thân thể có chút cứng đờ, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867406/chuong-1494.html