Lúc Hàn Nhã Thanh nói chuyện, đồng thời đã đi tới bên cạnh Dương Tầm Chiêu, một bàn tay trực tiếp thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, cơ thể của cô càng là trực tiếp dán vào người của Dương Tầm Chiêu.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu thân mật như vậy, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, mà khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh trực tiếp dán lên người của Dương Tầm Chiêu, nhìn thấy tay của Hàn Nhã Thanh thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, mắt của Trác Hiểu Lam không nhịn được mà nheo lại.
Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh lúc này làm như vậy đều là vì để mê hoặc Trác Hiểu Lam, nhưng tiếng thân yêu đó của cô, vẫn là khiến lòng anh lay động, mà lúc này cô dán vào cơ thể anh như vậy, tay của cô trực tiếp thò vào trong túi quần của anh, độ ấm của bàn tay cô cách một lớp vải mỏng tang kia, thiêu đốt làn da trên chân của anh, khiến trong lòng anh càng sôi sục hơn.
Mà Hàn Nhã Thanh ở trong túi quần của Dương Tầm Chiêu moi nửa ngày, vẫn không móc điện thoại ra.
Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng: “Được rồi, để anh, anh tự làm! ”
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này nghe đều có hơi khàn!
Cô thật là biết hành hạ người khác, nếu không phải là lúc này còn ở trong bệnh viện, nếu không phải lúc này còn có mấy người vây xem, anh chắc chắn sẽ đè cô làm việc chính rồi.
“Không trách em được, là túi của anh quá sâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867246/chuong-1331.html