“Vậy ý của em là chị đang lừa em, chị với ba mẹ đều đang lừa em sao?” Trác Hiểu Lam cũng giận rồi, không nhịn được mà quát Trác Thanh một câu, cô ta không tin Trác Thanh ở trong trường hợp này lại khiến cô ta khó xử như vậy.
“Lẽ nào không phải sao?” Khóe môi của Trác Thanh hơi nhếch lên, giống như lộ ra một chút ý cười, chỉ là nụ cười đó nhìn trông vô cùng thê lương, giọng nói nghe thì có hơi vô lực, có một loại buồn bã không thể đè nén.
Rất rõ ràng trong lòng của Trác Thanh bây giờ đã có đáp án.
Bây giờ nghĩ lại, mẹ lúc đó căn bản không có ý muốn chấp nhận Viên Ngữ bước vào nhà họ Trác.
Cho nên Trác Thanh tin lời của Hàn Nhã Thanh!!
Là anh ta quá ngu ngốc, là anh ta quá sơ xuất, đều là lỗi của anh ta, anh ta sớm nên nghĩ tới loại trường hợp đó là không bình thường.
Không, thật ra anh ta sớm đã nghĩ tới rồi, anh ta lúc đó cũng từng nghi ngờ, nhưng anh ta nghĩ rằng ba mẹ yêu thương anh ta, anh ta nghĩ rằng ba mẹ là bởi vì anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, cho nên bèn chấp nhận Viên Ngữ.
Anh ta nghĩ rằng ba mẹ sẽ vì hạnh phúc của anh ta, nhưng anh ta đã quên gia đình như của anh ta, ba mẹ như gia đình của anh ta trước nay đều sẽ không đặt hạnh phúc của con cái lên hàng đầu, cái bọn họ nghĩ tới đầu tiên đều là lợi ích của gia tộc.
Mà nhà Viên Ngữ là người nông thôn, gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867245/chuong-1330.html