Rệp nhìn Dương Tầm Chiêu, vì anh đang đeo mặt nạ, nên Rệp không nhìn thấy vẻ mặt của anh, mà chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất đáng sợ, như có thể giết một người bất cứ lúc nào.
Rệp vô thức hít ngụm khí lạnh, dưới ánh mắt đó, anh ta chẳng dám giấu giếm điều gì nữa: “Ông cụ Dương bảo tôi tìm được cô bé đó xong, thì dẫn ra nước ngoài, rồi tìm một người chăm sóc cho cô bé, đừng để cô bé quay về nữa...”
“Cái gì?” Cố Ngũ hoàn toàn chết lặng, mặc dù anh là người nói nhiều, nhưng lúc mấu chốt, anh chưa bao giờ ăn nói lung tung, thế mà giờ anh lại kinh ngạc đến mức thốt ra tiếng, cắt ngang lời Rệp.
“Ông cụ Dương biết thân phận cô bé đó không? Ý em là, ông ta biết anh và...” Cố Ngũ đang muốn biết, liệu ông cụ Dương có biết chuyện cô bé đó là cháu nhà họ Dương không.
“Ông ta biết.” Dương Tầm Chiêu nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, tất nhiên ông cụ Dương biết chuyện này, hôm đó ở Dương thị, ông bà cụ Dương đã gặp mặt Vũ Kỳ, hơn nữa lúc đó cô bé còn gọi cho anh, anh còn nói rõ ràng mọi chuyện cho họ biết.
Tất nhiên, với sự hiểu biết của anh về ông bà cụ Dương, chắc chắn ông cụ Dương sẽ làm giám định cha con, kết quả giám định có vào ngày hôm sau, nên bọn họ đã sớm xác nhận thân phận của Vũ Kỳ rồi.
“Ông ta biết mà còn sai người mang đứa bé đi, còn không cho cô bé quay về? Ông ta đang cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867116/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.