Cậu có chỗ dựa, chỗ dựa của cậu là mẹ, chỉ cần có mẹ ở đây thì cậu còn sợ gì chứ?
"Alo." Vừa rồi Dương Tầm Chiêu còn trâm mặt, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, nhưng lúc anh cầm lấy điện thoại, mở miệng nói chuyện thì sự lạnh lẽo trên mặt đã tan đi một nửa, giọng nói lạnh lẽo cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Dương Tầm Chiêu, anh bắt cóc con trai của em." Nhưng Hàn Nhã Thanh ở bên kia không nhìn thấy, đương nhiên cho dù Hàn Nhã Thanh thấy được thì dưới tình huống này, cô cũng muốn biết rõ chuyện Đường Minh Hạo bị bắt cóc trước.
"Thằng bé cũng là con trai của anh." Cậu ba Dương thay đổi sắc mặt, thở dài một hơi, lúc này giọng nói thấp xuống lại còn mang theo sự tủi thân.
"Anh cũng biết thằng bé là con của anh, anh biết thằng bé là con của anh lại còn bắt cóc thằng bé?” Hàn Nhã Thanh nghe anh nói xong thì quát lên một tiếng, Hàn Nhã Thanh lớn giọng nói.
Giọng nói rất lớn, nhưng Hàn Nhã Thanh ở bên kia có chút chột dạ, Hàn Nhã Thanh là người thông minh, đương nhiên nghe được vừa rồi Dương Tầm Chiêu nói giống như chất vấn cô, cô cũng nghe ra được sự tủi thân trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu.
Tuy rằng Đường Minh Hạo vẫn luôn không cho cô nói với Dương Tầm Chiêu, nhưng Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu chất vấn thì vẫn có chút chột dạ.
Có lẽ bởi vì trong lòng chột dạ, Hàn Nhã Thanh mới lớn giọng nói.
Nhưng rõ ràng Hàn Nhã Thanh này đột nhiên lớn giọng quát lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867066/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.