"Dương Tầm Chiêu bắt cóc con? Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai của mẹ? Được, được lắm." Hàn Nhã Thanh cười, nhưng nụ cười kia làm cho người nghe rùng mình, hơn nữa lúc này giọng Hàn Nhã Thanh nói chuyện càng làm cho người ta run sợ.
Cố Ngũ theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, tuy rằng lúc này bà chủ chỉ gọi điện thoại mà không có mặt ở đây nhưng Cố Ngũ vẫn muốn nhanh chóng chạy trốn.
Hai mắt Cố Ngũ theo bản năng nhìn phía lão đại nhà mình, sau đó Cố Ngũ nhìn thấy lão đại luôn không thay đổi sắc mặt lại... Thật sự làm cho người ta khó miêu tả được!
Đường Minh Hạo nghe giọng điệu của mẹ nhà mình thì tay cầm điện thoại không nhịn được run lên, Đường Minh Hạo có chút đồng cảm nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt của Đường Minh Hạo hiện rõ suy nghĩ—— ông thảm rồi!!
"Bé cưng, con có sợ hay không? Con có bị thương không? Bọn họ không làm gì con chứ?" Tuy rằng Hàn Nhã Thanh biết người của Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng.
Hàn Nhã Thanh không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn Dương Tầm Chiêu không thể tự mình bắt cóc Đường Minh Hạo, nếu Dương Tầm Chiêu tự mình ra mặt, lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Minh Hạo lần đầu tiên thì sẽ biết được chuyện gì xảy ra, chuyện bắt cóc gì đó chắc chắn không xảy ra.
Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ đến chuyện không phải Cố Ngũ làm, dù sao Cố Ngũ làm việc cẩn thận, nếu anh ta phát hiện Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867065/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.