Tư Đồ Không không nói gì nữa, anh cảm thấy anh ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Sau đó, Tư Đồ Không tàn nhẫn giày vò cô, hơn nữa từ đầu đến cuối còn chẳng thực hiện biện pháp phòng tránh nào.
Liễu Ảnh đã quyết định hôm sau đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống nên chẳng bảo anh làm gì nữa.
Chỉ là hôm nay anh y như con thú hoang, năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Liễu Ảnh thấy anh như thế.
Ngay cả lúc hai người vừa ở chung với nhau, anh cũng chưa hề tàn nhẫn muốn cô như thế.
Đến cuối cùng không biết là Liễu Ảnh ngủ mất hay là ngất đi nữa.
Hôm sau, lúc Liễu Ảnh tỉnh lại là đã gần trưa, Tư Đồ Không đã không ở trong phòng nữa.
Liễu Ảnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh không có ở đây là tốt nhất, anh không có ở đây thì cô có thể yên lặng rời đi.
Cô cảm thấy những gì nên nói thì tối qua hai người họ đã nói rồi, cô cũng nói với anh, hôm nay cô sẽ đi.
Vậy nên chẳng cần phải tạm biệt gì.
Tất nhiên, quan hệ của họ hình như cũng chẳng cần tạm biệt gì.
Liễu Ảnh đứng dậy, đơn giản sửa sang, sau đó thì bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra đồ đạc của cô ở đây cũng không nhiều, cô cũng chẳng cần thu dọn gì nhiều.
Liễu Ảnh biết một ngày nào đó cô sẽ đi, thế nên trong lòng cô chưa bao giờ coi nơi này là nhà mình. Nếu không phải là nhà
mình, đương nhiên cô sẽ chẳng mua nhiều đồ về, từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867025/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.