"Không muốn nói, chỉ muốn làm." Tư Đồ Không lại nở nụ cười, trong nụ cười ấy như có gì đó tự giễu, anh ta còn chuyện gì cần nói nữa ư? Bây giờ anh ta chẳng muốn nói thêm gì nữa, anh ta chỉ muốn biến tất cả trở thành hành động thực tế!!
Anh ta vừa nói xong thì lại mạnh mẽ hôn lên môi cô.
"Tôi, ước hẹn năm năm của chúng ta sắp tới rồi, ngày mai mọi chuyện đều kết thúc." Cơ thể Liễu Ảnh càng thêm cứng đờ, giơ tay theo bản năng định đẩy anh ta ra.
Ước hẹn năm năm của hai người họ sắp kết thúc rồi!
Hơn nữa, chẳng phải anh muốn kết hôn với cô Mục sao?
Sao anh còn muốn...
"Em cũng nói là ngày mai mới kết thúc, đúng không?” Tư Đồ Không ngẩng đầu, hai mắt nhìn cô, lúc này trong mắt anh như mang theo ý cười, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, bỏ qua nụ cười không chân thực ấy, sâu trong mắt ấy chứa đầy bi thương.
Anh ta biết trong lòng cô ta không có anh ta, cũng không thể có anh ta, thế nên anh ta có làm gì cũng vô ích, anh ta đối xử với cô tốt hơn nữa thì cô cũng không nhận ra, anh ta vì cô mà làm nhiều đến mức nào, cô cũng có thể coi như không thấy.
Thế nên khi biết tin anh sắp kết hôn với người khác, cô chẳng hề đau lòng, mà lại rất vui mừng, sung sướng.
Đối với chuyện của anh ta, dù là chuyện gì của anh ta thì cô chẳng hề để bụng, cũng chẳng lưu ý gì, đã thế, anh ta cần giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867024/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.