Chương trước
Chương sau
Chỉ đáng tiếc, bà Ngụy không muốn bỏ qua! Không cho ông ta thể diện.
“Chuyện này, nghiêm trọng như vậy sao?” Bà Triệu hoàn toàn kinh sợ, vốn dĩ bà ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một việc làm ăn, từ xưa tới nay dân không đấu quan, bà ta cho rằng tập đoàn Ngụy Khang dù có lợi hại cũng không thể lật đổ được trời.
“Bà nghĩ sao?” Lãnh đạo Triệu hung hăng trừng mắt nhìn bà Triệu, sắc mặt càng thêm âm u khó chịu vài phần: “Hơn nữa tôi nghe nói thân phận Mộ Dung Tri không đơn giản, khắp nơi đồn đại mấy năm nay Mộ Dung Tri vẫn luôn lăn lộn ở bên ngoài. Nhưng tôi lại nghe nói việc mà Mộ Dung Tri làm đều rất phức tạp, người tiếp xúc cùng anh ta đều không có ai đơn giản.”
“Mộ Dung Tri không phải chỉ là một cậu chủ ăn chơi thôi sao?” Bà Triệu lần nữa choáng váng. Mọi thứ hoàn toàn không giống với những gì bà suy nghĩ.
“Cậu chủ ăn chơi? Bà nhìn Mộ Dung Tri giống với loại người chỉ biết ăn chơi sao? Mộ Dung Tri mới quay về chỉ có vài tháng, bà xem người bên cạnh Mộ Dung Tri đều là những loại người như thế nào? Những người qua lại kết giao cùng Mộ Dung Tri đều không có ai chỉ biết đến ăn chơi mà toàn bộ đều là những người có bản lĩnh năng lực hơn nữa một vài người trong số đó còn là những người có thế lực nhất Cẩm Thành.” Lãnh đạo Triệu hiển nhiên là một người quan sát tinh tế, đối với chuyện của Mộ Dung Tri rõ ràng biết không ít.
Bà Triệu có chút ngẩn người, trở nên ngơ dại lời gì cũng không nói nữa.
Ban đầu bởi vì cô Triệu sợ ba trách mắng mình vì thế vẫn luôn bảo trì im lặng ngồi ở phía sau không nói chuyện. Chỉ đến khi nghe thấy ba cô nói tập đoàn Ngụy Khang đó có bao nhiêu đáng sợ, lúc này cô Triệu cảm thấy không thoải mái, cũng có chút không phục: “Ba, ba không cần sợ bọn họ. Người nhà họ Ngụy đó cho dù lợi hại cũng không phải đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành.” Cô Triệu nghĩ đến chuyện này vốn là người của Quỷ Vực Chi Thành muốn cô giúp đỡ, huống hồ nghe nói đây là chủ ý của công chúa Quỷ Vực Chi Thành. Cô nhất thời như được tiếp thêm khí lực: “Ba, hẳn là ba cũng biết đến Quỷ Vực Chi Thành đúng chứ?”
“Quỷ Vực Chi Thành? Ba đương nhiên biết, con có ý gì?” Lãnh đạo Triệu sững sờ, có chút nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía con gái có chút nghi hoặc: “Chuyện này cùng Quỷ Vực Chi Thành có liên quan sao?”
“Vâng, thật ra Hàn Nhã Thanh đã đắc tội công chúa của Quỷ Vực Chi Thành vì vậy cô ta mới đối phó Hàn Nhã Thanh. Công chúa Quỷ Vực Chi Thành nếu muốn đối phó với kẻ nào thì chỉ sợ người nhà họ Ngụy cũng không bảo vệ được.” Khi cô Triệu nói ra mấy lời này trong thanh âm lộ ra vài phần đắc ý: “Vì vậy ba không cần lo lắng, mối thù này Quỷ Vực Chi Thành sẽ giúp chúng ta báo.”
“Ý của con là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành muốn con đi đối phó Hàn Nhã Thanh sao” Lãnh đạo Triệu là người thông minh, lập tức đã hiểu được ý tứ của con gái mình.
“Vâng, công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã tìm đến con.” Cô Triệu liên tục gật đầu: “Nhà họ Ngụy có lợi hại cũng không phải là đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành vì vậy chúng ta chỉ cần ngồi đợi xem náo nhiệt là được rồi.”
Lãnh đạo Triệu nhíu chặt mày, hiển nhiên có chút nghi vấn: “Công chúa Quỷ Vực Chi Thành vì sao muốn đối phó Hàn Nhã Thanh? Rốt cuộc Hàn Nhã Thanh đó có lai lịch thế nào?”
Lãnh đạo Triệu cảm thấy chuyện này chỉ sợ là không đơn giản.
“Cô ta là…” Cô Triệu không cho là như vậy, theo bản năng càng đánh giá thấp Hàn Nhã Thanh.
“Việc này con không cần xen vào, ba cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Chưa kể bà Ngụy đó còn bảo vệ cho Hàn Nhã Thanh. Huống hồ công chúa của Quỷ Vực Chi Thành trực tiếp ra mặt muốn đối phó Hàn Nhã Thanh, ba cảm giác thân phận Hàn Nhã Thanh khẳng định không hề đơn giản, vì vậy con ngàn vạn lần không được làm ra bất kỳ chuyện gì động tới Hàn Nhã Thanh.” Lãnh đạo Triệu xác thực là một người hiểu đạo lý, có những chuyện so với bất luận là ai đều thông suốt hơn.
“Ba, cô ta thì có thân phận gì được chứ? Cô ta có đáng sợ đến thế sao?” Cô Triệu vô cùng bất mãn không phục: “Hơn nữa những chuyện khác cũng không cần đến con, theo con biết công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã có những kế hoạch khác tiếp theo để đối phó Hàn Nhã Thanh, vì vậy trong buổi tiệc hôm nay nhất định Hàn Nhã Thanh sẽ bị xử lý rất thảm…”
Ánh mắt lãnh đạo Triệu chợt lóe lên, ông cảm thấy cần phải sai người tới địa điểm buổi tiệc nhìn một chút, muốn biết rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lãnh đạo Triệu rời khỏi, bà Ngụy chào hỏi mọi người sau đó đi vào khách sạn. Hơn nữa bà Ngụy đưa Hàn Nhã Thanh vào bên trong trực tiếp thông báo cho mọi người: “Hiện tại tôi có việc trịnh trọng muốn giới thiệu cho mọi người, đây chính là viên ngọc Minh Châu trân quý của người nhà họ Ngụy chúng tôi.”
Ý tứ của bà Ngụy lúc này đã quá rõ ràng, tránh cho những kẻ không biết an phận tự rước phiền phức.
Dẫu sao đây cũng là bữa tiệc Ngụy Khang của nhà họ, bà đương nhiên không muốn có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Bùi Doanh đứng ở một góc nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt đều tràn ngập nham hiểm. Nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì lúc này đoán chừng cô ta có thể biến Hàn Nhã Thanh thành tro bụi.
Từ trước tới nay Hàn Nhã Thanh vẫn luôn rất nhạy bén, cô đột nhiên quay đầu lại nhanh chóng nhìn về phía Bùi Doanh. Bởi vì động tác của Hàn Nhã Thanh quá nhanh quá bất ngờ vì vậy mà Bùi Doanh nhất thời không tránh kịp. Thậm chí cô ta cũng không kịp che giấu được sự hung hãn tàn độc trong ánh mắt.
Cứ vậy mà ánh mắt Bùi Doanh đối diện cùng Hàn Nhã Thanh.
Trong chớp mắt Hàn Nhã Thanh khẽ dao động, nhìn vào đôi mắt này khiến cô đột nhiên nghĩ tới một người.
Người phụ nữ ở trong khách sạn năm năm trước đây, mặc dù khi đó người này đều chuẩn bị tư trang che đến kín đáo, đeo khẩu trang, mang kính mắt. Khi đó dáng vẻ của người này cô nhìn không rõ.
Nhưng có điều, cô nhớ rất rõ ánh mắt người phụ nữ khi đó nhìn cô, Hàn Nhã Thanh dường như chắc chắn ngay lập tức người phụ nữ đứng trong góc yến tiệc có ánh mắt giống như chó sói đang nhìn mình chính xác là người phụ nữ trong khách sạn năm năm trước.
Cô vẫn luôn không biết người phụ nữ trong khách sạn năm năm trước là ai, cũng không hiểu vì sao cô ta lại muốn hại cô. Khi đó vì sợ Dương Tầm Chiêu phát hiện vì thế cô cũng không tra xét kỹ càng. Thời gian sau này cô vẫn luôn ở tại nước M vì vậy đối với chuyện này vẫn là bỏ qua.
Chỉ là, thật không ngờ ngày hôm nay ở đây, Hàn Nhã Thanh lại gặp được người phụ nữ trong khách sạn năm năm trước.
Mà hiện tại, ánh mắt người phụ nữ này nhìn cô vẫn giống như năm đó. Điều này cho thấy, năm năm qua hận thù của người này đối với cô không hề thay đổi.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh không nhận ra người phụ nữ này, cũng không biết người này rốt cuộc vì sao lại hận cô. Nhưng có một chuyện Hàn Nhã Thanh đã rất rõ ràng, vừa rồi ở bên ngoài bị cô Triệu cùng cô Lưu ngăn cản cô lại đối với người này nhất định có liên quan.
Nghĩ đến những việc mà người phụ nữ này đã làm với cô năm năm trước, Hàn Nhã Thanh có thể xác định chuyện xảy ra tối nay tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là muốn ngăn cản cô.
Ánh mắt của Bùi Doanh đối trực diện với ánh mắt Hàn Nhã Thanh, cô ta biết trốn tránh cũng vô dụng. Người khác không biết thân phận của Hàn Nhã Thanh nhưng cô ta biết. Hơn ai hết, trong lòng Bùi Doanh rất rõ ràng năng lực của Hàn Nhã Thanh.
Vì vậy, Bùi Doanh biết trốn tránh không chỉ vô ích mà còn phản tác dụng.
Nếu như đã không thể tránh, vậy thì Bùi Doanh chỉ có thể đối diện Hàn Nhã Thanh. Hiện giờ Trình Nhu Nhu hoàn toàn nghe lời cô ta, sau lưng cô ta chính là sức mạnh của toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành, thế cho nên cô ta có gì để phải sợ?
Vì vậy, giờ phút này Bùi Doanh cũng không có ý định phải né tránh. Càng không cần che giấu hận ý nham hiểm trong ánh mắt cô ta khi nhìn Hàn Nhã Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.