Chương trước
Chương sau
Giọng anh ta nháy mắt trở nên vừa lạnh lùng vừa âm trầm, hoàn toàn không còn dịu dàng như vừa nói với Sở Bách Hà.
“Là cô Lưu và cô Triệu.” Có người thấy tình hình không ổn nên lập tức bán đứng cô Lưu và cô Triệu vừa kiêu ngạo. Hơn nữa, những người vừa hóng chuyện tựa như đã bàn bạc với nhau, đồng thời lùi lại mấy bước, rời xa cô Lưu và cô Triệu.
Họ cùng cô lập cô Lưu và cô Triệu!
“Hai vị có thể cút rồi.” Mộ Dung Tri dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai cô gái kia, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm, mà lời nói ra lại không để lại bất kỳ đường lui nào.
Một chữ “cút” đơn giản vừa thô bạo vừa thẳng thừng, hơn nữa ở trong trường hợp này có thể nói là sự sỉ nhục rất lớn.
Trong trường hợp thế này lại bị chủ nhân đuổi đi trước mặt mọi người, còn gì có thể xấu hổ hơn?
Cô Lưu và cô Triệu không thể ngờ rằng Tổng giám đốc mới nhậm chức của Ngụy Khang lại không nể mặt như vậy, thẳng thừng đuổi hai người cút?I
Nhất thời sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
“Tổng giám đốc Mộ Dung, tôi chính là khách mời của các người, hơn nữa hôm nay tôi tới cùng ba mẹ, ba mẹ tôi vẫn còn ở đây.” Cô Triệu tức nên ngực không ngừng phập phồng, giận đến đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, lập tức nhắc tới ba mẹ.
Đương nhiên giọng điệu của cô ra rõ ràng còn màng theo chút khoe khoang, cũng thêm cả ý uy hiếp, hiển nhiên ba mẹ cô ta có thân phận không đơn giản.
“ý của cô là bảo tôi thông báo cho ba cô cùng rời khỏi đây sao?” Mộ Dung Tri là người thông minh, đương nhiên nghe ra cô Triệu này đang uy hiếp mình nên bật cười thành tiếng.
Uy hiếp anh ta?
Đã rất nhiều năm rồi không ai dám uy hiếp anh ta như vậy?!
“Tổng giám đốc Mộ Dung, ba tôi là người lãnh đạo cao nhất ở Tổng cục Xây dựng Cẩm Thành...” Cô Triệu nghe Mộ Dung Tri không nể mặt như vậy thì hơi sửng sốt. Cô ta cho rằng Mộ Dung Tri biết ba cô ta là ai, cho nên cố tình nhắc đến để thức tỉnh anh ta.
Công việc làm ăn của Ngụy Khang bao gồm rất nhiều lĩnh vực, như bất động sản và các dự án xây dựng, tất cả đều nằm dưới sự quản lý của ba cô ta.
Cô ta không tin Mộ Dung Tri dám đắc tội với ba cô ta. Nếu anh ta thật sự đắc tội với ba cô ta, đến lúc đó ba cô ta có rất nhiều cách để chỉnh Ngụy Khang.
Dù Ngụy Khang có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một xí nghiệp, người ta vẫn nói dân không đấu với quan, dù Ngụy Khang kiêu ngạo cũng không dám làm mất lòng lãnh đạo cấp trên.
Huống chi ba cô ta còn phụ trách huyết mạch nhiều mảng kinh doanh của Ngụy Khang.
Sở Bách Hà không ngừng giật giật khóe miệng, đôi mặt lại không nhịn được nhìn về phía cô Triệu kia. Chẳng lẽ cô tiểu thư này bị ngu?
Đã đến nước này rồi còn nói ra những lời như vậy, những người lãnh đạo có địa vị quan trọng đều rất khiêm tốn, ít nhất là ở những nơi công cộng như thế này thì càng phải tỏ ra vẻ khiêm tốn. Cô Triệu này thì hay rồi, còn huênh hoang uy hiếp.
Bây giờ cô Triệu này lại nói như vậy trước mặt mọi người, sau này nếu như Ngụy Khang xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ bị đổ lỗi do ba cô ta gây ra, cũng rất có thể sẽ bắt vạ ba cô ta.
Lại thêm một cô con gái hại ba có thực lực.
Hơn nữa hôm nay có không ít lãnh đạo tới bữa tiệc của Ngụy Khang, ba của cô Triệu này là cái thá gì chứ? Nhưng Tổng cục Xây dựng Cẩm Thành thật sự có quản lý một số dự án làm ăn của Ngụy Khang.
Cho nên lúc này cô Triệu này uy hiếp nhất định có tính uy hiếp.
Mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Tri, chờ anh ta đáp trả. Mọi người nghĩ một người là bạn của bạn gái, một người trực tiếp quản lý các mảng kinh doanh của Ngụy Khang, người làm ăn kỵ nhất là đắc tội người khác, huống chỉ còn là lãnh đạo trực tiếp.
Cho nên lúc này mọi người đều nghĩ sau đây Mộ Dung Tri nhất định sẽ giữ lại cho cô Triệu này chút mặt mũi. Chuyện thế này cho dù là ai cũng sẽ chọn như vậy.
Mộ Dung Tri nhìn cô Triệu, nhất thời cũng không sốt ruột trả lời, như là đang suy nghĩ, cần nhắc vậy.
Thật ra Mộ Dung Tri không phải đang suy nghĩ, càng không phải đang cần nhắc, anh ta thấy chuyện này chẳng có gì đáng để cần nhắc cả. Anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này con mẹ nó quá ngu, anh ta lười nói chuyện với cô ả.
Cô Triệu thấy Mộ Dung Tri không nói gì, cho rằng anh ta đang do dự, trong lòng không khỏi dâng lên chút đắc ý. Đương nhiên cô ta thầm đắc ý thôi, nhưng vì không biết che giấu cho nên vẻ đắc ý hiện rõ trên nét mặt.
Mộ Dung Tri lập tức nhìn sang người bên cạnh: “Thông báo cho ba mẹ của cô Triệu tới đây, mang cô Triệu này về nhà đi.”
Giờ Mộ Dung Tri nói những lời này có thể nói là đã thể hiện quá rõ ràng, càng không để lại đường lui cho mình. Hơn nữa, lúc này anh ta nói vậy trước mặt mọi người, người xem đều nghe rất rõ ràng, chắc chắn không phải nói đùa.
Mọi người lại lần nữa sợ hãi, không ai ngờ Mộ Dung Tri rõ ràng đã biết thân phận của ba cô ta mà vẫn không nể tình như vậy. Hơn nữa, giờ anh ta còn dùng một từ “mang”.
“Mang về” và “đưa về” rất khác nhau, từ mang thường dùng cho những đứa trẻ không hiểu chuyện, hoặc là dùng cho thú cưng.
Không thể không nói Mộ Dung Tri sử dụng từ này rất đúng chỗ.
“Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Linh Linh, xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đi ra, đi tới trước mặt cô Triệu.
“Mẹ, anh ta, tập đoàn Ngụy Khang muốn đuổi chúng ta đi.” Cô Triệu nhìn thấy mẹ mình đến thì trên mặt hiện lên nét ấm ức, lập tức mách tội.
“Tổng giám đốc Mộ Dung, có phải xảy ra hiểu lầm gì không?” Bà Triệu nghe con gái mình kể tội thì nhanh chóng nhìn sang Mộ Dung Tri. Hiển nhiên, bà ta vừa tới đây, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Bà ta tưởng xảy ra hiểu lầm gì, nếu không sao Ngụy Khang có thể đuổi con gái bà ta đi.
Sao Ngụy Khang dám đuổi con gái bà ta?
Chồng bà ta trực tiếp quản lý rất nhiều mảng kinh doanh của Ngụy Khang.
“Không hiểu lầm gì cả, nếu bà Triệu vừa lúc tới đây thì hãy mang cô Triệu về đi” Mộ Dung Tri vẫn giữ thái độ rất cứng rắn, không bởi vì bà Triệu đến mà trở nên ôn hòa. Anh ta nói rất thẳng thừng và dứt khoát, không giữ lại một chút đường lui.
Cô Triệu nói nhỏ vài câu bên tai bà Triệu, mọi người không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ thấy sắc mặt bà Triệu nhất thời thay đổi đến mấy lần.
Đương nhiên, mọi người đều hiểu chị đại Triệu đây vừa kể rõ tất cả mọi chuyện cho bà Triệu nghe.
“Tổng giám đốc Mộ Dung, chồng tôi là khách quý Ngụy Khang mời tới, cậu lại muốn đuổi chúng tôi đi?” Bà Triệu bật cười, có thể thấy đang rất tức giận. Vừa rồi bà ta còn tưởng có hiểu lầm gì, cho nên mới chọn lời để hỏi, không ngờ vị Tổng giám đốc này lại không nể mặt như vậy.
Đây không phải là tát thẳng vào mặt bà ta sao?
“Cho dù thế nào chúng tôi cũng được Ngụy Khang mời đến, đây là đạo đãi khách của Tổng giám đốc Mộ Dung sao?” Bà Triệu vẫn khôn khéo hơn cô Triệu rất nhiều, chắc là đã trải sự đời nhiều rồi.
Bà Triệu nhìn Mộ Dung Tri, trong lòng thâm cười lạnh. Cậu cả của nhà họ Ngụy này vẫn còn quá trẻ, hơn nữa trước kia cậu Ngụy này không làm ăn đàng hoàng, luôn lăn lộn ở bên ngoài, chưa từng quản lý chuyện làm ăn của Ngụy Khang.
Từ trước tới nay, có thể trông cậy loại cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng luôn tùy hứng làm xằng làm bậy này làm được chuyện gì hay sao?
“Tôi vừa nói chuyện phiếm với bà Ngụy ở bên trong, tôi thấy chuyện này vẫn nên mời bà ấy tới đây một lát đi.” Hiển nhiên bà Triệu hoàn toàn không để Mộ Dung Tri vào mắt. Bà ta đề nghị mời bà Ngụy ra để giải quyết vấn đề.
Bà Triệu cho rằng Mộ Dung Tri không biết tốt xấu, nhưng bà Ngụy nhất định hiểu lợi hại trong chuyện này, cho nên bà ta chắc chắc chỉ cần bà Ngụy ra mặt thì nhất định sẽ cho mình chút mặt mũi.
Đến lúc đó, bà ta muốn bà Ngụy tự mời mình đi vào.
Mộ Dung Tri nghe bà Triệu nói vậy thì khóe môi hơi cong lên!
Anh ta vốn muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn làm phiên đến mẹ, nhưng bà Triệu này lại muốn mời mẹ anh ta tới đây?
Vậy cũng không thể trách anh ta được!!
Đối với mẹ anh ta, Thanh Thanh còn quan trọng hơn anh ta rất nhiều.
Cho nên mẹ anh ta tới, vậy hậu quả...
Đây rõ ràng là đang tìm chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.