“Nhưng nếu dì đi nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp cô, liệu anh ấy có để ý dì không?” Giờ Sở Bách Hà cảm thấy mình khóc không ra nước mắt rồi.
Giờ bảo cô đi tìm cậu ba Dương để nhờ anh trả tiền giúp cô, liệu anh có để ý đến cô không?
Anh để ý mới là chuyện lạ đó!
Cậu ba Dương không sai người đá bay cô đi là may lắm rồi.
“Dì có thể nói tên ông nhỏ cháu ra” Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp.
Khóe miệng Sở Bách Hà không khỏi giật mạnh, nói tên cậu bé? Còn là ông nhỏ?
Trước mặt cậu ba Dương, cậu bé dám xưng là ông nhỏ à?
Nhưng Sở Bách Hà nghĩ dù gì Đường Minh Hạo cũng là con trai ruột của cậu ba Dương, nên nếu cô nói thẳng cho anh biết, nói không chừng anh sẽ trả tiền cho cô.
“Nhưng, dì không thể nói cho chú ấy biết cháu là con trai chú ấy” Đường Minh Hạo bổ sung thêm một câu.
“Bé cưng Minh Hạo, cháu cảm thấy dì không nói cho cậu ba Dương biết cháu là con ruột anh ấy, thì anh ấy có thể trả tiền cho chúng ta à?” Sở Bách Hà lại sửng sốt, cảm thấy cậu bé định bảo cô đi tìm cái chết.
“Chú ấy sẽ trả thôi” Mắt Đường Minh Hạo sáng lên, lúc nói câu này, cậu bé rất có lòng tin.
Đường Minh Hạo nói xong thì không để ý đến Sở Bách Hà nữa, mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc này buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, nên mọi người vẫn chưa ra ngoài, Đường Minh Hạo nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866928/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.