Bé yêu Minh Hạo liều mạng như vậy, đến lúc đó, ngộ nhỡ cậu ba Dương làm thật, thì Minh Hạo không phải là đối thủ của cậu ba Dương.
Đến lúc đó gặp nạn vẫn là bé yêu Minh Hạo.
“Dương Tầm Chiêu không đấu thì cháu sẽ không đấu nữa.” Đường Minh Hạo cũng không phải loại trẻ con không có lý lẽ đó, Sở Bách Hà khuyên nó như thế, nó cũng đã nghĩ sẽ dừng lại.
Đương nhiên, điều này còn phải xem thái độ của Dương Tầm Chiêu, Đường Minh Hạo biết mấy món đồ đấu giá tiếp theo đã không có món khiến Dương Tầm Chiêu hứng thú nữa rồi, bình thường trong tình huống này Dương Tầm Chiêu sẽ không ra tay nữa.
Nếu Dương Tầm Chiêu vẫn tiếp tục ra tay, vậy chắc chắn là nhằm vào nó, nhất định là vì gài bẫy nó.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã hao tâm tốn sức muốn tính kế nó thì nó nhất định phải tiếp chiêu.
Ánh mắt Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, tất nhiên cô hiểu ý của Đường Minh Hạo, điều mà Đường Minh Hạo có thể nghĩ đến cô cũng nghĩ đến, nên cô hi vọng cậu ba Dương có thể lý trí một chút, hi vọng tiếp theo cậu ba Dương cũng không cần tiếp tục nữa.
Chỉ cần cậu ba Dương không tiếp tục đấu giá nữa thì bé yêu Minh Hạo chắc chắn cũng sẽ không cạnh tranh nữa, trận chiến này có thể ngừng lại rồi.
Trong lòng Sở Bách Hà không ngừng cầu nguyện cậu ba Dương có thể dừng lại.
Nhưng rõ ràng, tối nay thần tiên trên trời đều bề bộn nhiều việc, đều không nghe được cầu nguyện của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866923/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.