“Anh bảo chú Đổng chuẩn bị sẵn tiền, tôi còn phải tiếp tục đấu với Dương Tầm Chiêu nữa, ngộ nhỡ tôi tiếp theo lại thua thì sao.” Thành thiếu chủ căn bản không có nghĩ đến chuyện Cường nói, anh ta bây giờ chỉ muốn làm sao thắng Dương Tầm Chiêu thôi.
Cường nghe thấy lời của Thành thiếu chủ nhà mình, khóe miệng lại giật giật dữ dội?
Ngộ nhỡ thua? Lỡ mà thua?
Thành thiếu chủ thua còn cần ngộ nhỡ sao? Còn cần phải lỡ mà sao?
Thành thiếu chủ thua cậu ba Dương đó chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Anh ta cảm thấy cái ngộ nhỡ, lỡ mà gì đó mà Thành thiếu chủ nói thật sự hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.
Nhưng Cường biết mình không cản được Thành thiếu chủ, Cường biết chuyện mà Thành thiếu chủ đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi, mà suy nghĩ nhiều khi của Thành thiếu chủ thật sự rất đỉnh, khiến người ta khó mà hiểu được.
Cường khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể liên lạc với chú Đổng, bảo chú Đổng chuẩn bị tiền, dù sao Thành thiếu chủ đã bỏ ra 900 tỷ đấu giá một miếng ngọc bội rồi, còn 3 tỷ trước đó, đều có thể bỏ qua không tính.
Cường gửi tin nhắn cho chú Đổng, nói Thành thiếu chủ cần dùng tiền, bảo chú Đổng chuẩn bị giúp.
Chú Đổng trực tiếp trả lời một câu: “Trong tài khoản có tiền, Thành thiếu chủ cần dùng trực tiếp dùng là được, cần chuẩn bị cái gì chứ?”
Cường suy nghĩ một lát, vẫn gửi cho chú Đổng một tin nhắn nữa, nói với chú Đổng tiền lần này Thành thiếu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866912/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.