Chương trước
Chương sau
Tiếng chuông ở hội trường cuối cùng cũng dừng lại, nhất thời cuối cùng khôi phục sự yên tĩnh.
Mọi người trong đại sảnh đều còn chưa hoàn hồn, không quá rõ đã phát triển đến tình huống gì rồi?
“Hửm? Sao lại dừng lại rồi? Tình huống gì thế?”
“Không biết? Ai dừng lại rồi?”
“Hình như là bên phía cậu ba Dương dừng lại.”
“Đã đấu giá đến 3 tỷ rồi, còn không dừng thì thiệt chết rồi, cậu ba Dương là người thông minh, dừng lại cũng bình thường.”
“Cậu ba Dương dừng lại là bình thường? Tôi sao cảm thấy cậu ba Dương giống như là cố ý vậy?”
“Nhỏ giọng chút, trong lòng biết là được.”
“Nếu anh Mặc đã thích vật phẩm đấu giá này như thế, vậy tôi nhường cho anh Mặc vậy.” Trong phòng bao số 9, giọng nói của cậu ba Dương truyền đến, giọng nói nhẹ nhàng, từng chữ lại cực kỳ rõ ràng, từng chữ lọt vào tai mỗi người đều rõ ràng như thế.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả tai của Thành thiếu chủ.
“Thành thiếu chủ, chúng ta, chúng ta hình như mắc bẫy rồi.” Khóe môi của Cường không khỏi giật giật, vừa rồi Thành thiếu chủ trực tiếp đối đầu với cậu ba Dương, anh ta căn bản không ngăn được.
Một cái đĩa nát như vậy đấu giá đến 3 tỷ, sau đó cậu ba Dương lại đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn chen cho con số tròn trĩnh như thế, Cường nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ba Dương là cố ý.
“Mắc bẫy gì? Không phải chỉ là 3 tỷ thôi sao? Khá thú vị.” Thành thiếu chủ lại không cho rằng như vậy, anh ta ngược lại cảm thấy vừa rồi khá kích thích, còn 3 tỷ, anh ta thật sự không để vào mắt.
“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể không tùy hứng như vậy được không? Cậu ba Dương rõ ràng là chắc chắn chúng ta sẽ theo, cố ý thiết kế bẫy chúng ta, thứ này không đáng tiền, đấu giá 3 tỷ ngược lại cũng không tính là gì, nhưng nếu như đổi lại thứ đáng tiền, cao hơn mười lần trăm lần như thế, vậy không phải là con số nhỏ.” Cường cảm thấy ở tình huống này, anh ta bắt buộc phải nhắc nhở Thành thiếu chủ, không thể để Thành thiếu chủ làm loạn.
3 tỷ mất thì mất, nhưng không thể tiếp tục như thế được.
“Chúng ta thiếu tiền sao?” Thành thiếu chủ đảo mắt, liếc nhìn Cường, lời nói thật sự thật thản nhiên.
Tiền đối với anh ta mà nói tính là gì chứ? Anh ta lớn như vậy trước nay chưa từng suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc.
“Đúng, chúng ta không thiếu tiền, nhưng chúng ta không thể lãng phí như vậy, Thành thiếu chủ căn bản không thích những thứ đồ cổ đó, tốn nhiều tiền như vậy đấu giá được thật sự quá lãng phí rồi.” Cường thầm thở dài, vẫn cất lực thuyết phục Thành thiếu chủ nhà mình.
“Anh cảm thấy tôi so với Dương Tầm Chiêu, tiền của ai nhiều?” Mắt của Thành thiếu chủ chớp hai cái, sau đó đột nhiên hỏi ra một vấn đề.
“Thành thiếu chủ?” Cường trực tiếp sửng sốt, lời này của Thành thiếu chủ là có ý gì?
Thành thiếu chủ là muốn làm gì?
“Hay là, tôi hôm nay thử xem…” Ở trong ánh mắt sửng sốt của Cường, Thành thiếu chủ rất thản nhiên bổ sung một câu.
“Thành thiếu chủ, nếu như lại giống lần này, đến khi xuất tiền chỉ có Thành thiếu chủ.” Cường vô thức nuốt nước bọt, anh ta cảm thấy Thành thiếu chủ đây căn bản không phải đang so với cậu ba Dương, mà hoàn toàn tự mình tìm chết.
Anh ta cảm thấy Thành thiếu chủ làm như thế hoàn toàn là tự mình đập mình, có thể thử ra cậu ba Dương có bao nhiêu tiền mới lạ?
“Lần sau khi tôi đấu giá dừng lại trước, để Dương Tầm Chiêu bỏ tiền, không phải là được rồi sao.” Thành thiếu chủ rất thản nhiên, hơn nữa trông khá có lòng tin.
Thủ đoạn Dương Tầm Chiêu có thể anh ta cũng có thể dùng, sao lại chỉ có một mình anh ta bỏ tiền được?
“Thành thiếu chủ, cậu chắc chắn cậu có thể dừng lại không?” Đối với điểm này Cường không phải là nghi ngờ, mà là rất chắc chắn, anh ta rất chắc chắn Thành thiếu chủ đến lúc đó tuyệt đối không thể dừng lại trước được.
Thành thiếu chủ có tính cách gì, anh thật sự quá rõ.
“Anh có thể im miệng rồi.” Thành thiếu chủ luôn không nghe ai khuyên nhủ cả, lời của Cường anh ta hoàn toàn không nghe lọt.
Lúc này, MC coi như hoàn hồn, đương nhiên, cậu ba Dương nếu đã mở miệng, ông ta cũng không có gì phải lo lắng nữa, đương nhiên, ông ta từng chủ trì nhiều buổi đấu giá, chuyện giống như này cũng từng thấy không ít.
Cậu ba Dương rõ ràng là cố ý.
“3 tỷ lần một, 3 tỷ lần hai, 3 tỷ lần 3, đĩa thanh đồng này là của anh Mặc rồi, chúc mừng anh Mặc.” Sau khi MC hoàn hồn, lập tức công bố kết quả.
Mọi người đều sững người, một lúc sau, mới vang lên tiếng vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay lúc này nghe có hơi kỳ lạ.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một bức danh họa của thời Tống, giá khởi điểm 240 tỷ, một lần ra giá là 15 tỷ.” Trên bàn lại đổi sang vật phẩm đấu giá mới, vật phẩm đấu giá lần này giá khởi điểm thật sự đắt đến khó tin.
Giá đấu giá khởi điểm đã là 240 tỷ, mỗi lần ra giá là 15 tỷ, mười lần chính là 150 tỷ, nếu như đấu giá 90 lần như chiếc đĩa thanh đồng lần trước, vậy giá cả thật sự là…
Có điều, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy không thể sẽ có người ngốc như thế.
Hơn nữa, người hiểu cậu ba Dương đều biết, cậu ba Dương đối với danh họa này thật sự không có hứng thú, cậu ba Dương trước đây chưa từng mua bức danh họa nào.
Cho nên mọi người cảm thấy cậu ba Dương khả năng sẽ không đấu giá.
“Lão đại, lần này chúng ta vẫn muốn đấu giá sao?” Cố Ngũ liếc nhìn bức danh họa trên sân khấu đấu giá, sau đó xoay sang Dương Tầm Chiêu.
“Đấu giá.” Cậu ba Dương mỉm cười, một câu trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, lại rõ ràng có hơi thâm ý.
“Lão đại, vậy lần này chúng ta đấu giá đến bao nhiêu thì dừng?” Có thắng lợi vừa rồi, Cố Ngũ rất tự tin, đương nhiên Cố Ngũ vốn dĩ đối với lão đại nhà mình chính là vô cùng tin tưởng.
“900 tỷ, đấu giá đến 900 tỷ thì dừng lại.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nụ cười như có như không khiến người ta rợn tóc.
“900 tỷ?” Thư ký Lưu suýt chút nữa trực tiếp hét lên: “Tổng giám đốc, người đó không có khả năng theo đến 900 tỷ đâu? Nếu người đó dừng lại trước, vậy chính chúng ta thanh toán rồi.”
“Yên tâm đi, anh ta sẽ theo.” Dương Tầm Chiêu khi nói lời này, trong ánh mắt thâm sâu ẩn chứa nhiều hơn vài tia ánh sáng.
Tuy vừa rồi chỉ là một màn giao thủ đơn giản, anh đã gần như hiểu được tính cách của đối thủ, anh rất chắc chắn người đó không thể dừng lại trước được.
Còn anh có thể chắc chắn người đó ở trong 900 tỷ sẽ không dừng lại trước.
“Tổng giám đốc, ngộ nhỡ đối phương dừng lại trước thì sao, đó là 900 tỷ, không phải 9 tỷ đâu?” Thư ký Lưu rất lo lắng, thư ký Lưu cảm thấy phàm đối phương là người bình thường, đều không có thể gặp lại kết quả lần trước sang lần sau được.
Càng huống chi 900 tỷ không phải là một con số nhỏ, người đấu giá theo đó tóm lại phải suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc?
“Sẽ không có ngộ nhỡ.” Nhưng cậu ba Dương lại trả lời rất chắc chắn.
Người đó đấu giá theo nhanh như vậy, 900 tỷ thật ra rất nhanh, từ trong lần giao thủ trước cậu ba Dương có thể nhìn ra, người đó làm việc rất tùy hứng, hơn nữa người đó tuyệt đối không phải là người sẽ suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc.
Một người, ở dưới tình huống này nếu như không suy nghĩ đến tiền, lại cộng thêm một chút tùy hứng ngông cuồng như vậy, muốn dừng lại trước, khả năng thật sự không quá lớn.
Cho nên, anh vẫn rất nắm chắc.
“Vậy em đấu giá tiếp.” Cố Ngũ cảm thấy mình đợi mà tay có hơi ngứa ngáy rồi, nếu ý tứ của lão đại rõ ràng như thế thì anh ta không cần tiếp tục chờ đợi nữa.
Cho nên, Cố Ngũ trực tiếp ấn chuông trước mắt mình, bởi vì động tác khá lớn, vỗ còn hơi mạnh tay, không nói tiếng chuông, tiếng Cố Ngũ đập người của phòng số 10 đều có thể nghe rõ.
Cố Ngũ thật ra chính là cố ý, cố ý để người sát vách nghe thấy.
Sau đó, anh ta đợi, đợi tiếng chuông của phòng số 10 sẽ giống như lần trước bám đuổi sát theo…
Nhưng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.