Cô không phải là người một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, cô cũng khinh thường người như vậy, cho nên cô tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cô cảm thấy cho dù là chuyện gì cũng từ từ giải quyết, dễ hợp dễ tan là tốt nhất.
Đúng vậy, chính là như vậy!
Hàn Nhã Thanh nói xong thì cụp mắt xuống, không hề nhìn Dương Tầm Chiêu.
Đúng vậy, cảm giác của cô là như vậy, nhưng sau khi cô nghiêm túc nói ra lại phát hiện mình không thoải mái như tưởng tượng.
Tâm trạng của cô cũng không giống nhẹ nhàng như tưởng tượng, lúc này cô cảm giác trái tim rất khó chịu, rất đau.
Cô quan tâm, cô để ý, cho nên rất đau!
Thì ra dễ hợp dễ tan không dễ dàng như vậy.
Nhưng cậu ba Dương đã có bé cưng, cô không thể cứ quấn lấy Dương Tầm Chiêu đúng không?!
Cô không làm được chuyện như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, sao anh lại muốn cắn chết em như vậy.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, người phụ nữ này cố ý chọc tức anh.
Không cho cô nói, cô lại cố tình cứ nói, mà anh lại không có cách gì với cô.
Nói lời uy hiếp tàn nhẫn có ích gì? Anh vốn không nỡ với cô.
Không nỡ tổn thương cô một chút nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt cô tức giận, anh cắn chết cô? Dựa vào cái gì?
Cô còn muốn cắn anh, rõ ràng người sai là anh.
“Bởi vì em ghen nên anh rất vui vẻ, nhưng em cũng phải biết rõ không thể ăn dấm của ai.”
Cậu ba Dương liên tục gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866892/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.