“Dương Tầm Chiêu…” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, lửa giận trong lòng rất khó chịu, cô cảm giác mình muốn nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng khống chế mình, cô cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh: “Anh hiểu rõ em…”
Cô hơi dừng một chút, dường như đang do dự, rối rắm, còn có rất nhiều cảm xúc khác.
Sau đó cô thầm thở dài một hơi, nói rõ từng câu từng chữ: “Dương Tầm Chiêu, dễ hợp dễ tan.”
Cô chỉ có thể làm như vậy, cô cũng không thể phát điên mắng chửi anh, đánh anh, muốn anh chịu trách nhiệm?
Cô thật sự không làm được như vậy!
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thì cả người cứng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng thẳng người, mặt anh rời khỏi tai cô, con ngươi nhìn chằm chằm cô: “Hàn Nhã Thanh, em lặp lại một lần nữa xem!”
Lúc này anh cũng không còn nhớ đến chuyện gọi điện thoại, Đường Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, cũng không biết đang làm gì.
Nhưng hiện tại Dương Tầm Chiêu không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, anh chỉ biết người phụ nữ của mình vừa nói dễ hợp dễ tan?
Dễ hợp dễ tan?
Cô dám nói như thế?!
Trước kia cô nói như vậy thì anh có thể hiểu được, cho dù anh không thể hiểu cũng phải hiểu, nhưng hiện tại…
Hiện tại anh chỉ muốn cắn chết cô.
Bọn họ có thể đi đến bây giờ rất dễ dàng sao? Hơn nữa anh và cô còn có một đứa con gái.
Hiện tại cô nói chia tay với anh?
Chia tay chết tiệt?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên cảm giác có chút tủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866891/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.