Chương trước
Chương sau
Không phải nói rằng đã chứng minh người đó chính là ba của cô ta rồi hả?
Tại sao lại còn phải xét nghiệm một lần nữa chứ?
Người đó không tin cô ta?
Hay là không muốn nhận cô ta?
Trình Nhu Nhu càng nghĩ thì càng thấy buồn tủi, trong lúc nhất thời cô ta không khống chế nỗi tâm trạng của mình, không nhịn được mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên cánh tay đang vươn ra của cô ta.
Lương nhìn thấy trên cánh tay của cô ta không ngừng có nước mắt, lông mày nhíu lại theo bản năng, sau đó nhìn Trình Nhu Nhu ở bên cạnh một chút, có phải là cô gái này quá yếu đuối rồi không hả?
Còn khóc nữa chứ?
Đương nhiên nếu như lúc đầu Trình Nhu Nhu này không có vấn đề gì, hoặc là bản thân Trình Nhu Nhu vô tội, trong lòng của cô ta có chút bất mãn, tủi thân cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì kết quả giám định đã có rồi, lại để cho cô ta đến đây làm một lần nữa, đối với cô ta mà nói hoàn toàn chính xác là nó không công bằng.
Nếu như cô ta có bất mãn, có tủi thân thì có thể nói ra, nhưng mà cô ta lại không chịu nói cái gì hết, cứ khóc một mình.
Với lại tình huống này nếu như Trình Nhu Nhu kiên cường một chút, trực tiếp từ chối làm giám định một lần nữa, hoặc là nói thẳng bất mãn ở trong lòng của Trình Nhu Nhu ra, vậy thì Lương cũng sẽ coi trọng cô ta mấy phần.
Nhưng mà trong hai loại phản ứng này cô ta lại không có một cái nào hết.
Ngược lại cô ta còn dùng cách yếu đuối nhất, làm cho người ta coi thường nhất.
“Có phải là cô Trình cảm thấy rất đau không? Nhịn một chút là được rồi.” Chú Lương nghĩ tới dù sao người ta cũng là một cô gái, cũng không thể làm người ta khó xử được.
Chú Lương là bởi vì liên tưởng cô ta và con gái của thành chủ cùng một chỗ, cho nên yêu cầu chắc chắn sẽ cao, nhưng mà nếu như chỉ là một cô con gái của gia đình bình thường, chắc chắn là chú Lương sẽ không nghiêm khắc như vậy.
“Không có, không có chuyện gì đâu, không, không đau.” Miệng của Trình Nhu Nhu thì nói là không có chuyện gì, nói là không đau, nhưng mà nước mắt lại rơi dữ dội hơn nữa.
Chú Lương nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
“Các người làm nhẹ một chút đi.” Tiểu Cửu đi ra phía trước quát khẽ một tiếng với nhân viên làm việc, người này rất có thể là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ, những người này không biết cẩn thận một chút hả.
“Cô Tiểu Cửu, không có chuyện gì đâu, cảm ơn cô.” Trình Nhu Nhu cảm kích nhìn Tiểu Cửu, có thể là muốn cười, nhưng mà giờ phút này trên mặt của cô ta lại còn mang theo nước mắt, nhìn có chút kỳ lạ.
Quản gia Trọng nhìn về phía thành chủ nhà mình theo bản năng, nhìn thấy từ đầu đến cuối thành chủ nhà mình đều không thay đổi cảm xúc chút nào hết, quản gia Trọng thở phào một hơi.
Quản gia Trọng cảm thấy chắc chắn là thành chủ đã khẳng định kết quả giám định sẽ khác với ngày hôm qua, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm đến cô Trình này là người như thế nào.
Ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nhu Nhu thì hơi kinh ngạc, quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của Trình Nhu Nhu thì trong lòng cũng cho rằng Trình Nhu Nhu không thể nào là con gái của thành chủ.
Lúc đầu Trương Minh Hoàng đã làm giám định DNA, ông ta có thể không cần làm, nhưng mà chờ sau khi Trình Nhu Nhu lấy máu xong thì ông ta cũng đi tới để nhân viên giám định lấy máu của ông ta.
Nhân viên giám định lập tức run tay một cái, ống tiêm trực tiếp rơi trên mặt bàn.
Rút máu cho thành chủ đại nhân, tay của anh ta run lên có thể sẽ cấm lệch giống như lúc nãy hay không đây? Nếu như anh ta cấm lệch thì có khi nào thành chủ sẽ xé xác anh ta.
Anh ta rất sợ hãi.
Quản gia Trọng nhìn thấy hành động của thành chủ nhà mình thì có chút bất ngờ, nhưng mà cũng không nói thêm gì hết, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, thành chủ muốn bảo đảm vạn nhất, cái này cũng không có gì sai.
Từ trước đến nay thành chủ làm việc đều rất chu toàn, không hề cho phép có sai lầm gì.
Nhân viên giám định đổi một cái ống tiêm nữa, cố gắng khống chế không cho tay của mình run rẩy, vô cùng hoảng hốt, sau đó đâm một kiêm xuống, đúng là đã cấm lệch.
Khóe môi của chú Lương kéo ra theo bản năng, kỹ thuật này xem ra thật sự không được rồi, sao lại có thể vào phòng giám định được vậy chứ?
Nhưng mà bình thường người của phòng giám định rất ít khi sẽ đích thân rút máu cho người khác, dù sao thì người đến giám định đều trực tiếp mang theo mẫu tới.
“Thành chủ, tôi…” Sắc mặt của nhân viên giám định thay đổi dữ dội, vô thức ngước mắt lên nhìn về phía Trương Minh Hoàng: “Tay của tôi bị run.”
“Ừm, tôi thấy.” Sắc mặt của Trương Minh Hoàng không thay đổi, ngược lại còn nhẹ gật đầu.
Nhân viên giám định ngẩn người, ý của anh ta là tay của anh ta bị run, muốn cho người khác đến đây, nhưng mà giờ phút này thành chủ nói như vậy, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết nên tiếp lời như thế nào nữa.
Mà anh ta nghĩ nếu như cho người khác đến đây thì chắc chắn cũng sẽ căng thẳng, cũng sẽ sợ hãi, dù sao thì đây chính là thành chủ đại nhân.
Người giống như bọn họ bình thường ngay cả cơ hội gặp thành chủ cũng không có, bây giờ lại lấy máu cho thành chủ, ai có thể không căng thẳng, ai có thể không sợ hãi.
Cho nên vẫn là để anh ta làm đi.
Nhân viên giám định lại có một loại tâm thái không thèm đếm xỉa, lần này tay của anh ta cũng không còn run rẩy giống như lúc nãy, lần này lấy máu rất thuận lợi.
Nhân viên giám định lấy máu xong, sau đó cầm hai mẫu máu trực tiếp giao cho nhân viên giám định khác đang chờ ở bên cạnh.
Dụng cụ giám định được đặt ở một bên, cho nên lúc này làm giám định ở trước mặt của mọi người. Lúc này người quan sát thật sự không ít, hơn nữa mỗi một người đều là nhân vật không đơn giản.
Kỹ thuật của Quỷ Vực Chi Thành có tiên tiến hơn nữa thì giám định người thân cũng phải cần có một chút thời gian, có điều là lúc này không ai rời đi hết, ngay cả thành chủ cũng tự mình ở đây quan sát, ai còn dám muốn đi khỏi nữa.
Nhưng mà tất cả những người ở đây đều muốn lập tức nhìn thấy kết quả giám định.
Có nhiều người quan sát chằm chằm như vậy, tuyệt đối không có khả năng làm ra bất cứ cái gì giả mạo.
Từ lúc lấy máu cho Trình Nhu Nhu đến lúc cầm máu đi xét nghiệm, tất cả mọi người đều quan sát chằm chằm, cũng không có bất cứ chỗ nào sai lầm.
Bây giờ đợi có kết quả giám định.
Nhân viên giám định khẩn trương thực hiện thao tác, những người khác yên tĩnh chờ đợi.
Lương cho người chuẩn bị chúa bánh ngọt và trà, cũng không thể cứ để cho người ta chờ đợi như vậy.
Đương nhiên là có thành chủ ở đây, loại chuyện như là chơi điện thoại cũng chẳng có người nào dám, ngay cả cậu Hàn cũng quy củ ngồi ở một bên, chỉ uống trà ăn bánh ngọt.
Sau khi Trình Nhu Nhu lấy xong thì cũng không tiếp tục đi đến gần bên cạnh Trương Minh Hoàng, có thể nhìn ra được Trình Nhu Nhu hơi trách Trương Minh Hoàng.
Trình Nhu Nhu ngồi cách vị trí của Trương Minh Hoàng tương đối xa, nhưng mà thỉnh thoảng Trình Nhu Nhu đều sẽ nhìn về bên phía Trương Minh Hoàng, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, lại mang dáng vẻ rụt rè sợ hãi.
Quản gia Trọng âm thầm lắc đầu, cô Trình này tuyệt đối không nên là con gái của thành chủ nha, nếu không thì có lẽ là thành chủ cảm thấy thật sự thất vọng.
Đương nhiên là ông ta cũng sẽ thất vọng.
Cho dù là con gái của thành chủ không phải là cô cả nhà họ Đường thì cũng không nên như thế này.
Bởi vì Trình Nhu Nhu ngồi một mình một chỗ, chú Lương cố ý cho người ta chuẩn bị một phần bánh ngọt đặt ở trên cái bàn trước mặt của Trình Nhu Nhu.
Nhưng mà Trình Nhu Nhu vẫn không chủ động ăn bánh ngọt vẫn là Tiểu Cửu nhìn thấy cô ta quá khẩn trương cho nên cầm một miếng đưa vào trong tay của cô ta.
Đám người phát hiện bộ dạng hiện tại của Trình Nhu Nhu nhìn chẳng giống với người trên bức tranh của thành chủ, ban đầu giống chính là khí chất và tư thái, hiện tại Trình Nhu Nhu bởi vì sợ hãi cho nên tay chân co rúm lại với nhau, đương nhiên không còn phần tư thái đó nữa, chứ đừng nói chi là khí chất gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.