"Được." Lần này, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ suy nghĩ một giây đã nhanh chóng gật đầu.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có thông minh hơn nữa nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, sao có thể là đối thủ của cậu ba Dương vừa xấu bụng lại vừa nham hiểm cho được.
Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn trúng kế của cậu ba Dương.
"Cục cưng ngoan quá." Cậu ba Dương cười đến híp mắt.
Cục cưng nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.
Cậu ba Dương? Sĩ diện của anh vứt đi đâu rồi? Anh có cần sĩ diện nữa không?
Đường đường là chủ tịch mà anh lại gạt một đứa bé ngây thơ như vậy, anh thấy có được không?
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại không cảm thấy mình không được chút nào. Ngược lại cậu ba Dương lại còn rất vui và đắc ý. Con gái nhà anh thông minh như vậy, có cô bé giúp anh trông chừng vợ, thì anh không cần lo lắng vợ anh sẽ bị mấy tên trai bao bên ngoài bắt cóc nữa rồi.
"Ba ơi, con ra ngoài đã lâu nên trở về rồi." Đường Vũ Kỳ nghĩ tới mình và ba đã nhận nhau rồi, anh trai của cô bé vẫn còn đang đợi cô bé đấy.
Khi cô bé đi xuống, anh trai đã giận rồi, cho nên cô bé không thể để cho anh trai đợi cô bẽ mãi được.
Cô bé đã nhận ba rồi, bây giờ phải trở về dỗ anh trai thôi. Haiz, cô bé đúng là phải lo lắng quá nhiều chuyện mà.
"Được, để ba đưa con về." Tuy cậu ba Dương không nỡ để công chúa nhỏ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866787/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.