Chỉ một câu, một câu nói không cãi không mắng, bình tĩnh không có một chút khác thường nào kia, lập tức làm tất cả những người đang mắng chửi Hàn Nhã Thanh lập tức ngậm miệng lại.
Đúng rồi, Hàn Nhã Thanh đã ly hôn với cậu ba Dương rồi, sao còn bảo Hàn Nhã Thanh tha cho cậu ba Dương nữa vậy?
Hàn Nhã Thanh không thích mấy chuyện gây gổ thế này, nhưng chỉ cần cô muốn, cô chỉ cần dùng chút xíu đầu óc là lập tức khống chế được toàn bộ tình hình.
Bà cụ Dương cho rằng Hàn Nhã Thanh mềm yếu dễ ăn hiếp, đã sai rõ mười mươi rồi.
Bà cụ Dương nghe Hàn Nhã Thanh nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, tạm thời bị chặn họng không còn gì để nói.
“Hai ngươi đã ly hôn, nhưng cô vẫn không biết xấu hổ quấn lấy Tầm Chiêu, nếu không, bọn tôi đã một đống tuổi thế này rồi cần gì đến đây cầu xin cô chứ?” Ông cụ Dương thấy bà cụ Dương tạm thời bị chặn họng không nói nên lời, lập tức đỡ lời, muốn cướp lại quyền khống chế, giành lại quyền khống chế tình hình.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi thay đổi, dời sang nhìn ông cụ Dương, mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ: “Dương Tầm Chiêu là loại người thế nào, ông cụ Dương bà cụ Dương là người hiểu rõ nhất, Dương Tầm Chiêu không phải dạng người ngu ngốc, là loại người ai muốn quấn thì quấn sao? Là loại người ai muốn ỷ lại là có thể ỷ lại à?”
Ông cụ Dương cũng không biết phải tiếp mấy lời này của Hàn Nhã Thanh như thế nào nữa, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866776/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.