Chương trước
Chương sau
Cho nên bà cụ Dương muốn dẫn Hàn Nhã Thanh đến một nơi không có người ngoài trước, sau đó lại nghĩ cách giải quyết Hàn Nhã Thanh phiền phức này.
Giải quyết xong Hàn Nhã Thanh phiền phức này rồi mới có thể thuận lợi cưới được cô cả nhà họ Đường.
“Bà cụ Dương, tôi không có gì để nói với bà cả.” Nhưng Hàn Nhã Thanh lại không phối hợp với bà, không cần đoán Hàn Nhã Thanh cũng đã biết bà cụ Dương muốn nói gì với cô.
Bà cụ Dương và ông cụ Dương chỉ muốn cô rời xa Dương Tầm Chiêu, sau đó để Dương Tầm Chiêu thuận lợi cưới được cô cả nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất buồn cười, nếu để ông cụ Dương và bà cụ Dương biết được cô chính là cô cả nhà họ Đường, không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Không biết lúc đó mặt bọn họ sẽ như thế nào nữa?
“Hàn Nhã Thanh, cô nhất quyết muốn làm lớn chuyện ở đây sao? Đây là công ty Hàn thị, đến lúc đó cô mới là người bị mất mặt.” Bà cụ Dương âm thầm cắn răng, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, nhưng chỉ cần nhìn đến Hàn Nhã Thanh là bà lập tức cảm thấy lửa giận bùng lên đùng đùng, làm cách nào cũng không kềm được.
Hàn Nhã Thanh không muốn nói chuyện với bà, bà cũng chả muốn nói chuyện với Hàn Nhã Thanh, bà càng muốn giết chết Hàn Nhã Thanh luôn cho xong chuyện, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi.
Hàn Nhã Thanh cứ luôn thoát ẩn thoát hiện, muốn tìm cũng tìm không ra.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên, liếc nhìn công ty Hàn thị trước mặt, tuy bây giờ đã đến thời gian làm việc nhưng vẫn có không ít người ra vào.
Vì lần trước ông cụ Dương và bà cụ Dương từng đến quậy phá, Hàn Nhã Thanh cũng coi như được nổi tiếng một trận, cho nên có rất nhiều người nhận ra cô, có một số người đến gần còn chào hỏi cùng cô.
Tuy Hàn Nhã Thanh rất hiếm khi đến công ty, nhưng người trong công ty đều biết bây giờ Hàn Nhã Thanh chính là tổng giám đốc của Hàn thị, nhân viên Hàn thị rất cung kính cô.
Cho dù mấy lời đồn về Hàn Nhã Thanh ở bên ngoài có như thế nào thì trong mắt nhân viên Hàn thị, Hàn Nhã Thanh là sếp lớn nhất của bọn họ, là người phát lương cho họ, cho nên chắc chắn sẽ không dám làm phật lòng.
Bà cụ Dương thấy có người chào hỏi Hàn Nhã Thanh, thái độ rất lễ phép, trong lòng tức muốn bốc khói, dụa vào cái gì mà Hàn Nhã Thanh được mấy người đó kính trọng chứ?
Nếu không phải Dương Tầm Chiêu đầu từ cho Hàn thị, Hàn thị đã phá sản từ lâu rồi, nếu Hàn thị phá sản, Hàn Nhã Thanh chả là cái thá gì cả.
Hàn Nhã Thanh còn không phải là dự vào Tầm Chiêu nhà bà sao.
Hàn Nhã Thanh không để ý đến ông cụ Dương và bà cụ Dương, hai người này đều rất ngang ngược không chịu nói lý, cô không muốn nói nhảm với họ.
Hàn Nhã Thanh không thèm liếc nhìn bà cụ Dương lần nào, đi thẳng vào tòa cao ốc Hàn thị.
“Hàn Nhã Thanh, cô có thái độ gì đây hả?” Bà cụ Dương đang ôm một bụng lửa giận, bây giờ lại thấy Hàn Nhã Thanh có thái độ như thế, càng tức giận hơn.
Vì tức quá, bà cụ Dương tạm thời không kềm được lửa giận, tiếng nói đột nhiên lớn hơn, tiếng kêu đó cực kỳ hùng hồn, sắc lẹm chói tai.
Những người đang ra vào cao ốc Hàn thị đều nhịn không được dừng chân lại, ông cụ Dương và bà cụ Dương đều là người nổi tiếng, có rất nhiều người biết họ.
Vì chuyện lần trước, mọi người cũng đều biết chuyện xích mích giữa Hàn Nhã Thanh và hai ông bà cụ nhà họ Dương, dưới tình hình này, người ngoài không tiện xen vào, dù sao tình huống rất xấu hổ.
Cho nên mọi người chỉ đứng ở xa xa hóng chuyện.
Cao ốc Hàn thị nằm trên đoạn đường đông đúc ở trung tâm thành phố, xung quanh có trung tâm thương mại, cũng có rất nhiều cửa hàng, cho nên cũng có rất nhiều người đi dạo phố, nhiều người nghe được tiếng quát lớn bén nhọn của bà cụ Dương đều nhịn không được bu lại.
Nhiều chuyện là bản năng của con người.
Bà cụ Dương thấy xung quanh bu đầy người, mà Hàn Nhã Thanh không thèm phối hợp với bà, bà cụ Dương biết hôm nay không thể nào giải quyết mọi chuyện trong im lặng được rồi.
Bà cụ Dương đảo mắt, đột nhiên cong môi cười khẽ, nếu Hàn Nhã Thanh đã không sợ mất mặt, vậy bà cũng không ngại quậy ầm lên đâu.
Chuyện bị quậy lớn, vừa khéo để cho nhà họ Đường có thể nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó nhà họ Đường cũng sẽ không vì chuyện của Hàn Nhã Thanh mà không đồng ý với việc hôn nhân của hai nhà nữa.
Bà cụ Dương đã nghĩ ra cách, cũng không còn tức giận như lúc này nữa, ngược lại cảm thấy hơi đắc ý, hôm nay bà nhất định phải làm Hàn Nhã Thanh đẹp mặt.
“Thanh Thanh, con tha cho Tầm Chiêu, tha cho Tầm Chiêu đi.” Bà cụ Dương lập tức thay đổi thái độ, bà nhìn Hàn Nhã Thanh, mặt hiện lên vẻ van nài, giọng điệu cần xin đầy đau đớn, đương nhiên khi nói những lời này, bà cụ Dương đã cố ý nói lớn hơn, để người xung quanh đều nghe được.
Rất rõ ràng, bây giờ bà cụ Dương đang định giả vờ đáng thương, vờ như bà nằm ở phe yếu thế, muốn kích thích lòng thương hại của mọi người, dùng nó để tấn công Hàn Nhã Thanh.
Không thể không nói, chiêu này của bà cụ Dương rất hay, cũng đủ ác.
Vốn đã có rất nhiều người vây ở xung quanh hóng chuyện, lúc đầu còn chưa biết là chuyện gì, bây giờ nghe bà cụ Dương nói như thế, khi cả đám quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh đều có một chút ý trách mắng.
Tâm lý quần chúng rất dễ nghiêng về phía người yếu thế, mà một người già cả như bà cụ Dương bây giờ lại đau khổ cầu xin Hàn Nhã Thanh, rất dễ dàng làm mọi người thương xót.
Mọi người thương hại bà cụ Dương, đương nhiên sẽ khó chịu với Hàn Nhã Thanh.
Từ trước đến giờ Hàn Nhã Thanh rất ghét mấy chiêu trò xấu xa này, cô cũng không muốn tranh cãi gì với bà cụ Dương trong tình huống thế này, cho nên cô không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía cao ốc Hàn thị.
Nhưng bà cụ Dương rõ ràng không có ý định buông tha Hàn Nhã Thanh, bà cụ Dương nhanh chóng chạy lên trước mặt Hàn Nhã Thanh, cản đường Hàn Nhã Thanh lại, giống như sợ Hàn Nhã Thanh sẽ đi mất, bà còn túm chặt quần áo Hàn Nhã Thanh.
“Thanh Thanh, coi như bà xin con, chỉ cần con tha cho Tầm Chiêu, con muốn bao nhiêu tiền bà cũng sẽ cho con hết, con có điều kiện gì bà cũng sẽ đồng ý mà.” Giọng nói bà cụ Dương lại càng có vẻ khẩn cầu hơn nữa, trông rất đáng thương.
“Đó là ai vậy? Sao lại ăn hiếp một bà già thế?”
“Lại có thái độ thế này với một người lớn tuổi, quá đáng thật.”
“Đúng đó, không biết tôn trọng người già gì cả.”
Người vây xem bắt đầu mắng chửi Hàn Nhã Thanh giúp bà cụ Dương.
Bên ngoài cao ốc Hàn thị, có một vài nhân viên của Hàn thị nhìn thấy tình hình này, cũng không dám đường đột ra mặt thay Hàn Nhã Thanh.
Dù sao bây giờ bà cụ Dương nhìn rất đáng thương.
Bà cụ Dương nghe mọi người đang mắng chửi Hàn Nhã Thanh, cười thầm trong lòng, xem ra hiệu quả rất tốt, đương nhiên, bà không thỏa mãn với hiệu quả nhiêu đây thôi, hôm nay bà nhất định phải làm Hàn Nhã Thanh mất sạch mặt mũi, không còn mặt mũi gặp người.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, xem ra hôm nay bà cụ Dương sẽ không định dễ dàng buông tha cô rồi.
Trước giờ cô không bao giờ tự nhiên đi ăn hiếp người khác, nhưng cũng sẽ không đứng yên để người khác ăn hiếp.
“Bà cụ Dương, tôi đã ly hôn với Tầm Chiêu rồi.” Hàn Nhã Thanh dừng chân, hai mắt bình tĩnh nhìn bà cụ Dương, mặt mày lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, bình tĩnh lạnh nhạt mà trình bày một sự thật mà phần lớn người trong thành phố A đều đã biết!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.