Sau đó môi Lâm Bối cứ như vậy đặt trên gương mặt của Đường Lăng.
Hôn! Hôn thật rồi!!
Ngay lúc này, Lâm Bối đột nhiên có cảm giác muốn chết, nếu giờ phút này có một cái lỗ, cậu ta nhất định sẽ chui vào không chút do dự.
Cậu ta, cậu ta vậy mà hôn Đường Lăng, mặc dù không hôn vào miệng, nhưng việc này cũng khiến cho cậu ta không tiếp nhận được.
Thân thể Đường Lăng hơi ngửa ra, nhìn về phía cậu ta, khóe miệng giật giật có mấy phần ý cười, mấy phần thâm ý khác, còn có một chút cảm giác du côn.
Lâm Bối nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Lăng, có chút ngẩn người.
Lâm Bối nhìn chằm chằm vào Đường Lăng, chỉ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Lúc này Đường Lăng mởi thả cậu ta ra và đứng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại sâu hơn mấy phần.
Hóa ra anh là như vậy, Đường Lăng!!
Đường Lăng vừa buông lỏng, lúc này Lâm Bối mới chậm rãi khép chân lại, cảm giác đau xót đó khiến cậu ta thật sự muốn đánh người.
Đường Lăng chết tiệt, món nợ này cậu ta sẽ từ từ tính toán cùng Đường Lăng.
"Thân thể của cậu rất mềm." Đường Lăng nhìn Lâm Bối ngồi thẳng người, đột nhiên lại nói câu này.
Chữ mềm này có thể giải thích theo nhiều cách, lúc này Đường Lăng nói mềm không biết có phải có ý kia?
Nhưng dùng chữ mềm để hình dung một người đàn ông rõ ràng là không quá phù hợp.
Thân thể Lâm Bối hơi cứng lại, vành tai có vẻ đỏ lên một cách đáng nghi ngờ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866717/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.