Chương trước
Chương sau
Nhưng anh cảm thấy thân thể của Lâm Bối không cứng rắn như những người đàn ông khác, hơn nữa Lâm Bối lại khá nhỏ nhắn.
Đường Lăng nhìn về phía Lâm Bối, ánh mắt hơi tối lại, Tiểu vương tử này sẽ không phải là phụ nữ chứ?
Đôi mắt Đường Lăng lần nữa dò xét trên người cậu ta, dáng người không đến một mét bảy, trong đám đàn ông thì được coi là thấp, thân hình hơi gầy, càng lộ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, càng nhìn càng giống phụ nữ…
Nếu tiểu vương tử này thật sự là phụ nữ, vậy đêm khuya ngày hôm trước có phải là…
Đường Lăng theo bản năng vươn tay ra muốn cẩn thận kiểm tra một chút...
"Đường Lăng, tên khốn kiếp, anh có bị bệnh không!” Đường Lăng đang suy nghĩ thì tiếng rống giận của Lâm Bối đột nhiên vang lên bên tai anh, một tiếng kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Trong lúc Lâm Bối gầm thét, một chân nhanh chóng đá lên, dùng sức đá thẳng về phía Đường Lăng.
Vì Đường Lăng đang suy nghĩ nên nhất thời không kịp phòng bị, lại bị cậu ta đá một cước.
Một cước này của Lâm Bối gần như dùng toàn bộ sức lực, cú đá này của cậu ta chắc chắn là rất đau, nhưng thậm chí Đường Lăng không hề nhíu mày lấy một lần.
Đương nhiên, cánh tay của Đường Lăng đang nắm cổ tay cậu ta cũng không hề buông lỏng.
Đôi mắt Đường Lăng lại đánh giá trên người cậu ta lần nữa, cuối cùng ánh mắt rơi vào vị trí trước ngực cậu ta, khóe một cong lên: “Cậu ăn nhiều như vậy, không lớn hơn, cũng không khỏe hơn, thật sự lãng phí!”
"Ai cần anh lo? Ai cần anh lo?" Lâm Bối nhìn thấy nơi đôi mắt Đường Lăng nhìn đến, khuôn mặt có chút khó coi, giờ phút này cậu ta gần như gào thét lên: "Đường Lăng anh thả tôi ra!”
"Nếu tôi không thả ra thì sao?” Đường Lăng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, cánh tay đang cầm cổ tay Lâm Bối lại khẽ dùng lực, giờ phút này cảm xúc của Lâm Bối vốn có chút kích động, bị Đường Lăng kéo như vậy liền không đứng vững, vì vậy Lâm Bối trực tiếp ngã về phía lồng ngực Đường Lăng.
Đường Lăng vẫn đứng yên ở đó như cũ, không hề nhúc nhích, không tránh cũng không nhường, sau đó, mặt Lâm Bối trực tiếp va vào lồng ngực Đường Lăng.
Sự va chạm đó, Đường Lăng cũng không hề cảm thấy đau, ngược lại còn cảm thấy hơi mềm mềm.
Đường Lăng mím môi, cầm lấy cổ tay Lâm Bối và vòng tay ra phía sau đầu Lâm Bối, cố ý đè ép ép.
Lâm Bối cảm thấy phổi của mình sắp tức giận đến mức nổ tung, cậu ta hung hăng thở ra sau đó hút vào nhưng không có cách nào để bản thân bình tĩnh lại, giờ phút này mặt cậu ta đang đặt ở trước ngực Đường Lăng, cậu ta thật sự muốn hung hăng cắn một cái, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
Cậu ta giật giật đầu, vì bị Đường ép nên không thể ngẩng đầu, cậu ta âm thầm cắn răng, căm hận quát: “Đường Lăng, anh là tên khốn kiếp!”
Lâm Bối cảm thấy lời này của cậu ta mắng rất có khí thế, nhưng lúc này cậu ta đang ở trong ngực Đường Lăng, cổ tay bị Đường Lăng nắm, đầu bị Đường ép lên, âm thanh kia nghe có chút buồn buồn, ngược lai có vài phần khác thường.
Trong mắt Đường Lăng giống như ngậm ý cười, đôi môi gợi cảm khẽ mở: "Trong cuộc đọ sức giữa đàn ông với đàn ông, sao tôi lại trở thành một tên khốn kiếp vậy?”
Câu nói này, Đường Lăng nói đó là một điều đương nhiên.
Lâm Bối chán nản, cậu ta rất giận, rất giận, nhưng giờ phút lại không biết nói gì.
Thân phận Đường Lăng rất đặc thù, trong suy nghĩ của cậu ta, những người như Đường Lăng đều là những người rất nghiêm túc và chính trực.
Từ trước đến nay cậu ta không hề biết, Đường Lăng lại là người vô liêm sỉ như vậy?
Vô lại như vậy! Xấu xa như vậy!
Đường Lăng có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Bối dần dè trên ngực anh có chút gấp rút, có lẽ là tức giận không nhẹ, cậu ta tức giận như vậy sao?
Vừa rồi anh nói có gì sai sao? Hoàn toàn không sai!
Cuộc đọ sức giữa đàn ông với đàn ông hoàn toàn không vấn đề, trừ khi…
Ánh mắt Đường Lăng lóe lên, sau đó chậm rãi nói: “Hay là chúng ta chính thức đánh một trận.”
Về phần đánh như thế nào, anh cảm thấy anh có thể từ từ suy tính một chút.
"Ai muốn đánh nhau với anh? Anh bị điên rồi?” Lâm Bối nghe anh nói muốn đánh một trên, khuôn mặt liền tái đi, ai muốn đánh nhau cùng anh, anh muốn đánh nhau với anh?
Bệnh tâm thần!!
Nếu cậu ta có thể đánh thắng được Đường Lăng thì còn phải chịu đựng thế này sao?
Lúc Lâm Bối nói chuyện hơi cúi đầu, sau đó đúng lúc nhìn thấy chân Đường Lăng, đôi mắt Lâm Bối nhanh chóng lóe lên, sau đó lặng lẽ giơ chân, âm thầm dùng sức muốn giẫm lên chân Đường Lăng.
Từ trước đến nay tính cảnh giác của Đường Lăng luôn rất cao, đương nhiên phát hiện động tác nhỏ này của cậu ta, đang lúc chân Lâm Bối nâng lên, chân Đường Lăng đột nhiên động một cái, nhấc chân cậu ta lên, sau đó trực tiếp hướng sang bên cạnh.
"A..." Lâm Bối trực tiếp bị anh kéo dang chân rộng ra, ngồi thẳng xuống đất, hai chân đột nhiên bị kéo ra, cảm giác đau xót đó thật sự không có cách nào để hình dung.
Lâm Bối dùng sức hít thở, muốn đứng người lên, nhưng là trong lúc nhất thời lại đứng không dậy nổi.
"Cái kỹ năng xoạc chân của cậu luyện cũng không tệ!” Đường Lăng đứng ở bên cạnh nhìn, chẳng những không giúp đỡ mà còn châm chọc nói.
Thân thể Lâm Bối ngã hướng về phía trước.
Giờ phút này, Đường Lăng ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta, vậy nên khi Lâm Bối bổ nhào về phía trước như thế liền trực tiếp nhào đến trên người Đường Lăng.
Môi của cậu ta áp lên trên môi Đường Lăng.
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, Đường Lăng cũng chưa kịp phản ứng, không kịp làm gì cả.
Mắt thấy môi Lâm Bối sắp áp lên môi Đường Lăng, Lâm Bối vội vàng quay mặt lại, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.