Không có não lẽ nào cũng không có mắt luôn?
Nhìn khí thế này mà là đến để bàn chuyện hôn nhân à?
Rốt cuộc ai đã cho họ sự tự tin?
Dương Trà My còn trẻ thì cũng thôi, đằng này bà Tịch đã già rồi mà vẫn còn ngây thơ vậy sao?
Cô thật sự phục sát đất!
“Thanh Thanh, chúng ta đi thôi.” Hứa Dinh Dinh không muốn gây phiền phức, trong trường hợp này cô cảm thấy ở lại cũng không được thích hợp lắm, trước nay cô đều không phải người thích gây chuyện.
“Wi sao?” Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười: “Chúng ta tới đây ăn cơm, cơm còn chưa ăn xong, sao lại phải đi? Nếu đi thì cũng là họ
đi”
Bà Tịch nhìn Hàn Nhã Thanh, rất không hài lòng, người phụ nữ này thật lắm lời.
“Hứa Dinh Dinh, nếu cô muốn tốt cho Xuyên thì mau đi đi, chủ tịch Dương đích thân đến đây nói lên ông ấy rất coi trọng Xuyên, cô cũng không muốn phá hỏng cơ hội tốt này của Xuyên phải không?” Bà Tịch biết không thuyết phục được Hàn Nhã Thanh bèn lại gân Hứa Dinh Dinh hạ thấp giọng nói: “Dương Trà My có thể cho Xuyên những thứ nó muốn, còn cô không có gì cả, không thể mang lại cho Xuyên được gì.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời bà ta nói thì chỉ cười, không nói gì.
“Tôi chỉ ăn cơm của mình, không cản trở bất cứ ai.” Hứa Dinh Dinh nghe bà Tịch nói vậy thì ngồi xuống, và cũng không có ý định rời đi.
Thanh Thanh nói đúng, họ đến đây để ăn, không cản trở ai, vì sao phải đi?
Bà Tịch bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866665/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.