Hàn Nhã Thanh cảm giác người phụ nữ đeo kính râm kia có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ thì người phụ nữ quay ra nhìn cô. Mặc dù người này đeo kính nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự hẳn học trong mắt cô ta.
Cả người Nhã Thanh cứng đờ, cô đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trong khách sạn năm năm về trước.
Năm năm trước trong khách sạn, lúc ấy người phụ nữ kia cũng đeo kính râm, che kín mặt, dùng giọng giả để nói chuyện. Năm ấy trong mắt cô ta cũng vẻ hằn học kia, Hàn Nhã Thanh còn nhớ rất rõ.
Sau đó, vì để tránh mặt Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không đi điều tra nữa. Hồi sau có đi tra xét lại nhưng cũng không tra ra được gì.
Vậy nên cho đến bây giờ cô cũng không biết người phụ nữ đã hại mình là ai.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nheo lại, chiêu cao và dáng người của người kia tương đương với người phụ nữ năm nào.
Giờ phút này, cô ta chỉ đeo kính râm, không che mặt kín mít như năm năm trước, nhưng Hàn Nhã Thanh dựa theo ấn tượng vẫn nhận ra.
Nhưng tại sao người kia lại phải hại cô?
Nếu năm năm trước người này thực hiện được mục đích, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường!
Người phụ nữ thu lại ánh mắt, ngẩng cao đầu rời đi, không một lời xin lỗi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy lúc nãy cô ta cố ý.
Vê chuyện của năm năm trước, vì không tra đến cùng nên hiện tại cô cũng không thể nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866662/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.