Chương trước
Chương sau
Khi Hàn Nhã Thanh làm những chuyện này không có ý tránh né người khác, cứ thế ở trước mặt mọi người mà làm.
Đa số mọi người nhìn động tác của cô thì có hơi sửng sốt, có hơi ngây ngốc, không hiểu cô có ý gì.
Nhưng cũng có người thông minh lờ mờ đoán ra có chuyện gì.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Cổ Linh Linh nháy mắt thay đổi trở nên sửng sốt, rất nhiều người đều có hơi hiểu ra.
Cổ Linh Linh nhìn thấy đồ của Hàn Nhã Thanh, mặt mày sửng sốt khó lòng tin được.
Cổ Linh Linh không hiểu, cô ta rõ ràng để chiếc vòng ngọc vào trong túi của Hàn Nhã Thanh, trong thời gian này, cô ta không có nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lấy ra, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?
Mà sắc mặt của Cổ Doanh Doanh vào lúc này rõ ràng cũng thay đổi, chiếc vòng ngọc đó bây giờ đã không ở trong túi của Hàn Nhã Thanh, vậy bây giờ nó đang ở đâu?
Cổ Doanh Doanh đột nhiên nghĩ tới trước đó Hàn Nhã Thanh đi vòng qua bên người của cô ta, lúc đó, Hàn Nhã Thanh cách cô ta rất gần, hơn nữa lúc đó túi của cô ta cầm trong tay, Hàn Nhã Thanh đi qua bên người của cô ta muốn chạm vào túi của cô ta là một chuyện rất dễ dàng.
Bọn họ có thể đem chiếc vòng ngọc để vào trong túi của Hàn Nhã Thanh để hãm hại Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng có thể đem chiếc vòng ngọc để vào trong túi của cô ta, túi của cô ta hôm nay đeo là loại không có khóa kéo, muốn để chiếc vòng ngọc vào trong không hề khó.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi khi Hàn Nhã Thanh đi qua người mình có hơi khựng người, cản được ánh mắt của tất cả mọi người, cho nên vừa rồi khi Hàn Nhã Thanh làm những điều này, không có ai nhìn thấy, mà camera ở đây hỏng rồi, camera hỏng rồi, cũng không thể quay được tình huống đó.
Cho nên, nếu như chiếc vòng ngọc lúc này thật sự ở trong túi của cô ta, cô ta căn bản không thể chứng minh chiếc vòng ngọc là Hàn Nhã Thanh để vào trong túi của cô, giống như trước đó Hàn Nhã Thanh không thể chứng minh.
Nếu như lúc này, cảnh sát thật sự từ trong túi của cô ta tìm được chiếc vòng ngọc đó, vậy cô ta há không phải...
Cổ Doanh Doanh lúc này càng nghĩ càng căng thẳng, càng nghĩ càng sợ hãi.
Cảnh sát thấy Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh rất phối hợp, tự nhiên đều đi tới, muốn kiểm tra.
“Khoan đã, chúng tôi dù sao là con gái, các anh cứ ở trước mặt mọi người lục soát người của chúng tôi không thích lắm nhỉ?” Cổ Doanh Doanh khẩn trương, rõ ràng việc nâng cao âm giọng rõ ràng đã bán đứng sự sợ hãi trong đáy lòng của cô ta.
Vừa rồi Cổ Doanh Doanh rõ ràng nói muốn phối hợp với cảnh sát, lúc này thái độ từ chối lại quá rõ ràng.
Cổ Doanh Doanh bây giờ gần như có thể chắc chắn, chiếc vòng ngọc đó ở trong túi của cô ta, cho nên, cô ta không thể để cảnh sát lục soát túi của cô ta ở trước mặt mọi người được.
“Vậy trước tiên không soát người, soát túi của cô Cổ đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh, lại mỉm cười, ngữ khí rất dễ thương lượng, rất dễ lấy thiện cảm của người khác.
“Mời cô Cổ đưa túi của cô cho chúng tôi, chúng tôi kiểm tra một chút.” Cảnh sát thấy lời của Hàn Nhã Thanh rất có lý, đương nhiên, bọn họ cũng không muốn ở người mặt mọi người soát người của một cô gái, đặc biệt cô gái này còn là cô cả của nhà họ Cổ.
“Hàn Nhã Thanh, cô dựa vào đâu mà soát túi của tôi?” Cổ Doanh Doanh nắm chặt chiếc túi trong tay, trực tiếp lùi lại sau mấy bước.
Cảnh sát nhìn cô, lông mày rõ ràng nhíu lại: “Cô Cổ, không phải cô Hàn muốn soát túi của cô, là cảnh sát chúng tôi muốn điều tra rõ chuyện này, cho nên vẫn mong cô Cổ phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Hàn Nhã Thanh, cô cố ý muốn hại tôi.” Cổ Doanh Doanh quả thật coi như thông minh, lúc này cô ta không có tranh cãi nhiều với cảnh sát, mà trực tiếp nhằm vào Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, không nói gì.
“Hàn Nhã Thanh, tôi biết cô đố kỵ tôi, cho nên mới cố ý hại tôi.” Cổ Doanh Doanh lúc này muốn dùng chuyện hôm qua để cô ta thoát ra được.
Không thể không nói đầu óc của Cổ Doanh Doanh xoay chuyển cũng rất nhanh.
“Tôi đố kỵ cô cái gì?” Hàn Nhã Thanh vẫn khẽ mỉm cười nói, cô vừa nhìn đã nhìn thấu tâm tư của Cổ Doanh Doanh.
“Đố kỵ tối qua cậu ba Dương ở bên tôi.” Vốn dĩ, Cổ Doanh Doanh luôn không muốn ở chính diện thừa nhận chuyện này, nhưng lúc này cô ta muốn mạnh mẽ đả kích Hàn Nhã Thanh.
“Cô muốn nói chuyện tối qua cô với cậu ba Dương quần nhau trong khách sạn sao?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhướng lên, khi nói lời này, thần sắc đó tự nhiên giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.
Mọi người sững người, Hàn Nhã Thanh nhắc đến chuyện này, không phải nên đố kỵ đến phát điên, hận đến nghiến răng nghiến lợi sao?
Cô sao lại bình thản dửng dưng như thế?
Cổ Doanh Doanh cũng trực tiếp ngây ra, Hàn Nhã Thanh vậy mà không để tâm? Dù tối qua người phụ nữ ở cùng với Dương Tầm Chiêu không phải Hàn Nhã Thanh.
Có điều, Cổ Doanh Doanh lúc này tự nhiên sẽ không phủ nhận, cô ta không có trả lời, liền cho là mặc nhận rồi.
“Hai người quần nhau trên giường cả đêm, cô Cổ sáng nay còn có thể mặc quần áo tối qua từ trong khách sạn đi ra? Hơn nữa trên quần áo đó ngay cả vết bẩn cũng không có? Cậu ba Dương là loại người đàn ông đạo mạo hữu lễ như này sao? Nhìn trong video đó cũng không giống nha?” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh, nụ cười sâu xa.
Vốn dĩ, chuyện đó nói rõ Dương Tầm Chiêu giải quyết, cho nên Hàn Nhã Thanh không muốn quản, nhưng lúc này Cổ Doanh Doanh nói đến chuyện này, cô chắc chắn phải biểu đạt quan điểm chính xác của mình.
“Tuyệt đối không phải, theo như tôi biết, Dương Tầm Chiêu chính là một cầm thú.” Tư Đồ Không luôn không lên tiếng lúc này lại đột nhiên tiếp một câu.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, lườm anh ta, anh mới là cầm thú, anh còn không bằng cầm thú.
Dường như đọc hiểu ý tứ trong mắt của Hàn Nhã Thanh, Tư Đồ Không cười cười, lần nữa nói ra lời lẽ kinh người: “Dương Tầm Chiêu khi đụng phải cô không phải chính là cầm thú hay sao?”
Hàn Nhã Thanh: “...”
Fuck, có thể không nói chuyện được không?
Nhiều người như thế, anh ta không biết xấu hổ, cô vẫn biết đó.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ đến một điểm này, nhưng lúc này Hàn Nhã Thanh nói như thế, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào bộ đồ trên người cô ta.
Lúc này người xung quanh xem thậm chí còn bật lại đoạn video trước đó Cổ Doanh Doanh từ trong khách sạn đi ra, nhìn thấy bộ đồ trên người của Cổ Doanh Doanh quả thật là phẳng phiu.
“Quần của cô Cổ thật sự phẳng phiu, một chút cũng không giống lăn lộn cả đêm trên giường, giống như chỉ ngủ một mình, quần áo một chút vết bẩn nhăn rúm cũng không có?”
“Trong video tối qua trình trạng điên cuồng của cậu ba Dương, quần áo không thể còn phẳng phiu như thế, chất liệu của bộ đồ này rất dễ nhăn.”
“Tôi, tôi sáng nay khi rời khỏi khách sạn đã là phằng quần áo.” Lúc này sắc mặt của Cổ Doanh Doanh một trận xanh, một trận trắng, rất khó coi, có điều cô ta phản ứng khá nhanh, lập tức tìm được lý do rất tốt cho mình.
“Ừm, cô Cổ ngày hôm sau còn có thể là quần áo được cũng là một chuyện không dễ dàng.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ta, lời này rõ ràng có ý khác.
Tối qua, quần áo của cô bị ai đó trực tiếp xé rách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.