Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt, nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, hai mắt híp lại, anh sợ hãi, sợ khi pháy tác hoàn toàn sẽ không tự chủ được nữa.
Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây, anh cảm giác ý thức lại bắt đầu buông lỏng, thân thể càng thêm khó chịu, không chỉ ăn mòn thân thể anh mà còn ăn mòn ý chí của anh.
Anh gọi lại lần nữa cho Hàn Nhã Thanh.
Lần này, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“A lô.” Hàn Nhã Thanh thấy đó là cuộc điện thoại của Dương Tầm Chiêu, hơi kinh ngạc, không phải ngạc nhiên vì anh gọi cho cô mà là vì anh liên tục gọi, không có bất kỳ khoảng nghỉ nào.
“Nhã Thanh.” Lúc này, hơi thở của Dương Tầm Chiêu hiển nhiên không ổn định lắm, cho nên giọng nói cũng rất không bất ổn.
“Anh sao vậy?” Hàn Nhã Thanh nghe được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh, đôi mắt cô khẽ nheo lại.
“Tôi thấy không ổn.” Giọng nói Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, trong giọng nói đó có chút đau đớn, nhưng cũng có chút ấm ức.
“Anh sao vậy? Anh bị bệnh à?” Hàn Nhã Thanh nghe được giọng nói của anh không đúng, rất không đúng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi bị đánh thuốc.” Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn có phần tỉnh táo.
Dương Tầm Chiêu biết tình huống của mình bây giờ là như thế nào.
“Bị đánh thuốc? Bị đánh thuốc gì vậy?” Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên siết chặt, đôi mắt hơi tròn lại.
“Loại thuốc chỉ em mới có thể giải.” Khi Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866536/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.