"Hàn Nhã Thanh, nói thế nào mẹ tôi cũng là bề trên của cô, bình thường cô không tôn trọng bà ấy thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn hại chết bà ấy..." Hàn Nghiên Nghiên vốn vô cùng căm hận Hàn Nhã Thanh, nên tất nhiên muốn nhân cơ hội này mà vu oan cho Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, nụ cười nơi khóe môi trở nên lạnh lùng, vở kịch của hai người họ thật khiến người ta buồn nôn.
"Tôi nói này, hai người diễn kịch cho ai xem đấy, cho ông nội xem à, nếu muốn ông nội xem thì hai người có thể bỏ bớt đi rồi, bởi vì..." Hàn Nhã Thanh hơi ngừng lời, sau đó giơ tay lên chỉ chỗ chiếu nghỉ cầu thang, khẽ cười nói: "Bởi vì, ông nội đã nhìn thấy hết rồi."
Lưu Vũ vội ngước mắt, khi nhìn thấy ông cụ Hàn đang đứng ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang, vẻ mặt lập tức liên tục thay đổi, lập tức ngừng kêu la.
"Nghiên Nghiên, con mau đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ đau chết mất." Lưu Vũ vẫn hơi sợ ông cụ Hàn, nếu ông cụ đã nhìn thấy thì bà ta chắc chắn phải nhanh chóng rời đi.
"Dạ, vâng, vâng." Hàn Nghiên Nghiên phản ứng rất nhanh, vội đỡ Lưu Vũ dậy, rời đi.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, nở nụ cười.
Thật ra, ông cụ vừa đi xuống đến nơi, căn bản chưa hề nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì chột dạ, nên Lưu Vũ tưởng ông cụ thật đã nhìn thấy.
Ông cụ Hàn từ từ đi xuống nhà dưới, ánh mắt nhìn Hàn Nhã Thanh có vẻ hơi đau lòng. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866395/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.