Dương Tầm Chiêu muốn giúp đỡ Hàn thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, không ai thay đổi được quyết định của Dương Tầm Chiêu, nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi nhưng không nói gì. Cô biết ông nội thực sự quan tâm đến nhà họ Hàn. Nếu có sự giúp đỡ của Dương Tầm Chiêu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ khi nghe cô đồng ý. Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô.
Cô đồng ý để anh giúp Hàn thị. Vậy ý của cô là sẽ không bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người trước mặt ông cụ Hàn nữa sao?
"Anh có thể xuống xe được chưa?" Chỉ là Hàn Nhã Thanh đột nhiên thốt ra lời này cắt luôn suy nghĩ của cậu ba Dương.
Dương Tầm Chiêu âm thầm thở dài. Người phụ nữ này sao cứ phá hư bầu không khí thế chứ?
Tuy không muốn, cũng không nỡ nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn phải xuống xe. Dù sao đêm nay nhất định cô phải về, càng kéo dài càng không tốt.
Sau khi xuống xe, Dương Tầm Chiêu cũng không rời đi ngay mà là đứng trước cửa xe, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, không được cúp điện thoại của anh, không được để anh tìm không thấy em, không được..."
Không đợi anh nói xong, Hàn Nhã Thanh đã nhấn ga, lái xe đi mất.
Người này quá độc đoán, cái này không được, cái kia không được, cô còn chút tự do nào không?
Không phải là năm năm trước ngủ với anh thôi sao? Anh có cần đến nỗi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866394/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.