“Do việc Dương Thị đầu tư vào Hàn Thị nên tôi và cậu ba Dương đã gặp mặt nhau một lần, nhưng tôi cứ tưởng người bận rộn như cậu ba Dương chắc hắn chẳng nhớ đến đâu, ai ngờ là anh ấy vẫn nhớ.” Hàn Nhã Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, cô miễn cưỡng giải thích, mặc dù lý do này rất gượng gạo, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thực sự cô không thể nghĩ ra thêm lý do nào khác.
Dương Tầm Chiêu vừa nghe lời giải thích hời hợt của cô, vừa nheo đôi mắt, trong ánh mắt đã có thêm vài phần thờ ơ mờ mờ ảo ảo, độ cong trên khóe miệng rõ ràng cũng đã trở nên lạnh lùng hơn.
Anh từng gặp cô một lần ư? Vậy ý cô là hai người họ chỉ gặp một lần thôi sao?
Làm vợ chồng ba tháng, thời gian dài ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi đêm anh đều muốn cô đến phát điên, vậy mà giờ cô lại nói bọn họ chỉ gặp đúng một lân sao?
Không ngờ là anh ấy vẫn nhớ? Anh có thể không nhớ được ư?
“Muốn làm anh không nhớ thì sợ là khó lắm, dù gì thì chúng ta...” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét mắt qua người cô một lượt rồi đột ngột lên tiếng.
Hàn Nhã Thanh giật mình, cô giơ chân ra đá anh nhanh như chớp.
Dương Tầm Chiêu biết cô đang sợ anh nói linh tinh, trong ánh mắt lại càng rõ thêm vài phần lạnh nhạt.
Sau đó anh nhân lúc cô giơ chân đá sang, đột ngột cũng đưa chân kéo lấy chân cô sau đó kẹp lại, giữ chân cô ở giữa hai chân anh.
Động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866389/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.