Nhưng mà Dương Tầm Chiêu không nghe thấy lời Hàn Nghiên Nghiên nói, anh không đáp lại, thậm chí không nhìn về phía cô ta, ánh mắt vẫn cứ nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Anh rể, anh đến ăn cơm cùng gia đình là vì chị của em à?” Hàn Chí Long cảm thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu có chút
không rõ ràng nên ngập ngừng nói.
Chị gái mà Hàn Chí Long nói đương nhiên là Hàn Nghiên Nghiên, nhưng đối với Dương Tầm Chiêu, cô ta giống như không khí, tồn tại nhưng hoàn toàn bị anh ngó lơ.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Chí Long hỏi vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Hàn Nhã Thanh, dù gì thì Hàn Chí Long đúng là phải gọi Hàn Nhã Thanh là chị.
Dương Tầm Chiêu nghe một tiếng anh rể, cảm thấy khá tốt, vậy nên không hề phản bác.
Cậu ba Dương không phản bác lại, biểu hiện của những người trong bàn đều trở nên vi diệu.
Mọi người đều biết chị gái mà Hàn Chí Long nói lúc này là đang ám chỉ Hàn Nghiên Nghiên, cho nên mọi người liền tự động
nghĩ rằng Dương Tầm Chiêu lần này thật sự đến vì Hàn Nghiên Nghiên.
Ngay cả anh rể cũng đã thừa nhận, có vẻ như anh thực sự đang có ý định kết hôn với Hàn Nghiên Nghiên rồi.
Ánh mắt ông cụ Hàn lóe lên, nhìn đi nhìn lại phía Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Ông thế nào cũng cảm thấy Dương Tầm Chiêu không phản đối hai tiếng anh rể của Chí Long là bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866388/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.