Lúc này, Dương Tầm Chiêu đang nổi cơn thịnh nộ thì nghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại, anh nhất thời sửng sốt, rồi nhanh chóng híp mắt lại.
Anh nghe thấy rất rõ, người đàn ông kia gọi cô là Thanh Thanh.
“Ừm...” Bùi Dật Duy cử động cơ thể, rồi khẽ rên lên, một tay anh gần như vô thức ôm ngực ngay.
“Anh tỉnh rồi à, em...” Nghĩ tới lời căn dặn lúc trước của bác sĩ, rôi nhìn vẻ mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn của Bùi Dật Duy, Hàn Nhã Thanh không dám lơ là một chút nào, định đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ đã căn dặn, sau khi Bùi Dật Duy tỉnh lại, phải báo cho họ ngay.
“Thanh Thanh, giờ anh không còn sức để xuống giường, em rót cho anh một ly nước được không, anh hơi khát.” Nhưng Bùi Dật Duy lại nắm chặt tay cô, không cho cô đi, hơn nữa anh lại mở miệng cắt ngang lời cô.
“À, được, vậy để em đi...” Hàn Nhã Thanh nghĩ, mặc kệ là chuyện gì, cô cũng phải đi hỏi bác sĩ trước, bảo bác sĩ tới đây kiểm tra cho anh một lát.
“Hay em gọt táo cho anh đi, anh muốn ăn táo.” Nhưng Bùi Dật Duy lại cắt ngang lời cô lân nữa.
Bùi Dật Duy mới tỉnh lại, nên giọng nói hơi yếu ớt, nhưng nghe vào lại giống như người lười nhác vừa mới ngủ dậy.
Lúc nãy Hàn Nhã Thanh nghe điện thoại Dương Tầm Chiêu vốn đã hơi hốt hoảng, cộng thêm chuyện Bùi Dật Duy đột ngột lên tiếng, dọa cô giật mình.
Giờ cô lại nóng lòng muốn đi mời bác sĩ, hơn nữa Bùi Dật Duy cứ liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866370/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.