“Được.” Trước mắt, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể gật đầu đồng ý, cho dù là người xa lạ, cô cũng không thể mặc kệ sống chết của anh được.
Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh, nhưng anh luôn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Hàn Nhã Thanh cứ ngồi như vậy mấy tiếng đồng hô.
Trong lúc đó, Hàn Nhã Thanh có gọi cho ông cụ Hàn, cô không nói chuyện Bùi Dật Duy bị thương, chỉ nói mình xảy ra chút
chuyện, nên tạm thời không thể quay về phòng bệnh ông cụ được.
Ông cụ cho rằng cô và Bùi Dật Duy lâu ngày không gặp, sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nên ông cũng không hỏi gì nhiều.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu tới thẳng bệnh viện, sáng sớm lúc cô rời đi, anh đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nên bảo cô đợi anh ở đó.
Anh nghĩ, chắc chắn giờ cô đang ở trong bệnh viện.
Dù gì giờ ông cụ Hàn cũng đang ở trong bệnh viện, hơn nữa anh cảm thấy sau khi cô biết anh là người đàn ông đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, chắc chắn trong lòng sẽ chột dạ, sẽ nghe lời hơn.
Lúc Dương Tầm Chiêu đi vào bệnh viện, khóe miệng không khỏi cong lên.
Dương Tầm Chiêu tới thẳng phòng bệnh ông cụ Hàn, nhìn xuyên qua ô cửa kính trên cửa, rồi nhận ra trong phòng bệnh không hề có bóng dáng của cô.
Dương Tầm Chiêu nghĩ, có lẽ cô có việc phải đi ra ngoài, anh cũng không vội, nên ngồi trên hành lang đợi cô một lát.
Anh biết, cô không muốn để ông cụ Hàn biết chuyện của bọn họ, nên tạm thời Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866369/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.